Vân Trăn Trăn nghe mà rơi lệ:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi cũng không chạy thoát khỏi Nhất Thế Chú!
Từ lúc Vân Trăn Trăn lên năm tuổi đã vào Nhiên Hồn Luyện Ngục, cho đến nay có ít nhất bảy năm sống trong Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Đó không phải nơi cho người ở.
Lý Thiên Mệnh không biết Nhiên Hồn Luyện Ngục là cái gì, càng không biết Nhiên Hồn tộc, nhưng xem nét mặt của họ thì chắc là ký ức rất thống khổ.
Mắt Vân Trăn Trăn lóe tia chớp giông bão:
- Trở về Tông Phủ Thành sẽ thêm Nhất Thế Chú cho ngươi ngay, ngươi là nhi tử của Lý Mộ Dương, ngươi nên ở lại Nhiên Hồn Luyện Ngục cả đời, chuộc tội cho phụ thân của ngươi!
Ba vị tông lão đột nhiên trợn to mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn Vân Trăn Trăn:
- Vân Trăn Trăn, ngươi mới nói tên của hắn gọi là gì?!
Hình như mãi đến lúc này bọn họ còn chưa hỏi tên của hắn.
Vân Trăn Trăn mờ mịt nói:
- Lý Thiên Mệnh.
Tên này rất kỳ quái sao?
Sau khi nghe rõ, Sùng Dương Thái Thượng ngửa đầu rống giận, sau đó nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Ngươi phải sửa tên, cái tên này là cấm kỵ trong Thần Đô! Cổ Chi Đại Đế sớm cấm không cho ai được phép gọi.
Cảnh Nguyệt Thái Thượng tức giận nói:
- Hay cho Lý Mộ Dương nhà ngươi, đặt tên này cho nhi tử, rõ rành rành là muốn khiêu chiến với thượng cổ hoàng tộc, với Cổ Chi Đại Đế!
Lý Thiên Mệnh và Vân Trăn Trăn hoang mang hỏi:
- Tại sao?
Mấu chốt là tên của Lý Thiên Mệnh do Vệ Tịnh đặt, chuyện thật trăm phần trăm, dù sao Lý Mộ Dương làm xong việc đã bỏ chạy.
- Bởi vì bốn mươi năm trước, công chúa Thần Quốc bị hắn giết chết tên là Khương Linh Tịnh. Phong hào của công chúa là Thiên Mệnh công chúa!!!
Thiên Mệnh công chúa?
Lý Thiên Mệnh cảm giác như bị ai đấm vào đầu, tất cả hỗn loạn.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu hỏi:
- Thiên Mệnh công chúa Khương Linh Tịnh, chữ tịnh đó mang nét nào?
Sùng Dương Thái Thượng đáp:
- Nét nữ, thanh.
Đó chẳng phải là nét tịnh trong Vệ Tịnh sao?
Lý Thiên Mệnh càng đau đầu hơn.
- Để ta sửa sang lại suy nghĩ.
Lý Thiên Mệnh cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
- Đầu tiên là phụ thân ruột của ta, Lý Mộ Dương giết Thiên Mệnh công chúa Khương Linh Tịnh, trộm đi Luân Hồi Kính. Sau đó nương của ta tên Vệ Tịnh, đặt cho ta cái tên Lý Thiên Mệnh. Sau đó Vệ Tịnh và Mộ Dương đi du lịch? Ôi mợ!
Đầu óc của hắn càng rối loạn hơn.
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Ngươi phải sửa tên!
- . . .
Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ thì bị Sùng Dương Thái Thượng xen lời, kết quả càng rối hơn.
Qua một thời gian dài, mắt của Lý Thiên Mệnh mới sáng trong trở lại.
- Sao mình cảm thấy hình như chuyện này không đơn giản như thế? Lý Mộ Dương ăn cắp Luân Hồi Kính, còn giết công chúa Thần Quốc, rồi bỏ chạy, sau đó đụng phải nương của mình? Động cơ hắn giết người trộm đồ là cái gì? Hình như hoàn toàn không cần thiết, chẳng phải nói về sau hắn sẽ trở thành người mạnh nhất Cổ Chi Thần quốc sao? Bốn mươi năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Thiên Mệnh cảm giác có lẽ những đáp án đó nằm trong Thần Đô, hắn thật sự rất muốn biết câu chuyện của phụ thân ruột, đi xem nơi mà phụ thân lớn lên. Đi tìm hiểu xem phụ thân có đúng là tội nhân thiên cổ không thể tha thứ hay không.
Lý Thiên Mệnh không tin phụ thân ruột của mình là kẻ tội ác tày trời.
Nghe mẫu thân miêu tả không giống chút nào.
- Thần Đô!
Tất cả đáp án đều nằm ở Thần Đô.
- Bọn họ sẽ lợi dụng mình buộc phụ thân Lý Mộ Dương ra mặt chứ gì?
Có lẽ đến lúc đó sẽ biết đáp án.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ba vị thái thượng, xin hỏi năm xưa chưa xảy ra chuyện, phụ thân của ta và công chúa Thần Quốc có quan hệ gì?
Vân Trăn Trăn châm chọc nói:
- Ta nghe nói là phụ thân của ngươi theo đuổi Thiên Mệnh công chúa không được, giận quá giết người.
Lý Thiên Mệnh phớt lờ Vân Trăn Trăn, hắn nhìn Sùng Dương Thái Thượng chằm chằm.
Bốn mươi năm trước Vân Trăn Trăn còn chưa sinh ra thì biết cái quái gì.
Sùng Dương Thái Thượng cười phá lên:
- Bọn họ là tình lữ.
- . . .
Vân Trăn Trăn thộn mặt ra, chắc nàng cũng chưa từng nghe về điều này, hiển nhiên khác với tin đồn trong Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nếu là tình lữ thì tại sao giết người?
Sùng Dương Thái Thượng mỉa mai:
- Bởi vì là tình lữ mới lừa gạt công chúa được, dụ công chúa dẫn đường tới gần Luân Hồi Kính, thuận lợi ăn cắp báu vật rồi giết người diệt khẩu. Chứ ngươi nghĩ hắn làm cách nào ăn cắp vật thần thượng cổ này?
Vân Trăn Trăn nghe vậy lại nhục mạ:
- Vô ơn bạc nghĩa, súc sinh ngàn đời!
Lý Thiên Mệnh hít sâu, hắn quyết định:
- Mặc kệ tiếp theo sẽ đối mặt cái gì thì ta phải tìm hiểu rõ sự thật là thế nào!
Có lẽ người khác cảm thấy những gì Sùng Dương Thái Thượng kể đã là sự thật, chỉ có Lý Thiên Mệnh mang trực giác đến từ truyền thừa huyết mạch, hắn không cho rằng phụ thân mà mình chưa từng gặp sẽ là kẻ bị người người phun nước miếng.
. . .
Ngày thứ tư.
Với tốc độ khủng bố của Dương Phi Bàn vẫn tốn bốn ngày mới đến thánh địa của Cổ Chi Thần quốc: Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh còn ở đường chân trời nhưng đã trông thấy thành trì bao la không biên giới, không thấy tận cùng ở phía dưới.
Nói là thành trì nhưng thật ra là cương vực, ít nhất tương đương với một phần tư Đông Hoàng Cảnh, nhưng mật độ nhân khẩu bên trong chắc chắn cao hơn mật độ thành trì.
Tổng cộng có năm con sông dài hội tụ ở Thần Đô, vỗ sóng bao la hùng vĩ tựa như đại dương.
Linh khí địa mạch vô tận cuồn cuộn dâng lên, Lý Thiên Mệnh xa ở chân trời vẫn cảm thụ được vùng đất trung tâm thượng cổ hoàng triều này, quả nhiên vượt qua Đông Hoàng tông, Thánh Thiên Phủ rất nhiều.
Hèn gì Cổ Chi Thần quốc xây dựng đô thành tại đây.
Nghe nói nơi này là chỗ trung tâm nhất của Viêm Hoàng đại lục.
Hơi thở thượng cổ hoàng triều mênh mông, cổ xưa, bàng bạc khiến Lý Thiên Mệnh lần đầu tiên đến đây có cảm giác kinh tâm động phách.
Sùng Dương Thái Thượng không khách khí nói:
- Tông Phủ Thành của Kỳ Lân tộc chúng ta nằm ở Đông Nam Vực trong Thần Đô, dưới Đông Nam Vực là Nhiên Hồn Luyện Ngục. Lối vào duy nhất của Nhiên Hồn Luyện Ngục nằm chính giữa Tông Phủ Thành chúng ta. Về sau ngươi có rất nhiều thời gian ở trong Nhiên Hồn Luyện Ngục, mãi cho tới khi nào phụ thân của ngươi trở về chuộc tội mới thôi, nhưng phỏng chừng khi đó, làm nhi tử của tội nhân thì ngươi khó mà sống yên ổn ngày nào.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhiên Hồn Luyện Ngục, Nhiên Hồn tộc rốt cuộc là cái gì?
Cảnh Nguyệt Thái Thượng cười khẩy nói:
- Chờ tới khi đi vào ngươi sẽ có thời gian tìm hiểu nó.
Bách Tinh Thái Thượng hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ sẽ sửa tên thành gì chưa?
Chuyện sửa tên phải tùy vào Lý Thiên Mệnh, vì có bắt ép cỡ nào, khi hắn tự xưng Lý Thiên Mệnh với người khác thì đều vô dụng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta không đổi tên.
Bách Tinh Thái Thượng cười gằn:
- Tốt lắm, nếu tên này chọc giận thượng cổ hoàng tộc thì Thập Phương Đạo Cung cũng không cứu ngươi được.
Lý Thiên Mệnh nhạy bén bắt giữ tin tức trong lời nói của lão:
- Thập Phương Đạo Cung? Là cái gì?
Quả nhiên, Sùng Dương Thái Thượng và Cảnh Nguyệt Thái Thượng đều lườm Bách Tinh Thái Thượng.
Không ai trả lời Lý Thiên Mệnh.
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Về Tông Phủ Thành rồi ta sẽ ném ngươi vào tông phủ Mặc gia trước. Lý Mộ Dương còn có nhiều họ hàng, chắc sẽ rất muốn gặp ngươi, từ nay ngươi thuộc mạch Mặc Kỳ Lân.
- Mặc Kỳ Lân?
Lý Thiên Mệnh còn nhớ thú bản mệnh của Mộ Dương là Mặc Kỳ Lân, thuộc tính sơn thủy, giống như Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long.