Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 574 - Chương 574 - Chỗ Ở Cũ Của Lý Mộ Dương

Chương 574 - Chỗ ở cũ của Lý Mộ Dương
Chương 574 - Chỗ ở cũ của Lý Mộ Dương

Sùng Dương Thái Thượng nói:

- Ngày mai Kỳ Lân cổ tộc sẽ mở cuộc họp toàn tộc, thêm Nhất Thế Chú cho ngươi dưới sự chứng kiến của mọi người, sau đó ngươi vào Nhiên Hồn Luyện Ngục cho ta!

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Có cần long trọng vậy không?

- Không long trọng thì sao phụ thân của ngươi nghe được?

Đây là mục đích của bọn họ, chẳng những khiến Lý Mộ Dương nghe thấy, cũng để bày tỏ trung thành.

Kỳ Lân cổ tộc đương nhiên muốn tự chuốc tội, đưa Lý Mộ Dương đến trước mặt thượng cổ hoàng tộc.

- Bây giờ đi tông phủ Mặc gia!

. . .

Tông Phủ Thành của Kỳ Lân cổ tộc chia ra nội thành và ngoại thành.

Nội thành chia bảy tông phủ, Mặc Kỳ Lân tộc ở trong tông phủ Mặc gia nằm trong số đó.

Tông Phủ Thành rất lớn, trừ kiến trúc ra còn có nhiều non nước, phạm vi bằng Đông Hoàng tông.

Thái Dương Phi Bàn lướt nhanh trên trời, đến tông phủ Mặc gia liền đáp xuống.

Trước mắt là một cánh cửa đá màu xanh đen, hùng vĩ bá khí, cao còn hơn Thái Hoàng Cửu Trọng Môn, có mấy chục sợi thánh thiên văn trườn bò trong đó, khiến cánh cửa đã lấp lánh ánh sáng dưới bầu trời đêm, cực kỳ huyễn lệ.

Trong cửa đá, tông phủ Mặc gia sáng rực ánh đèn, thoạt trông đông đúc người, ít nhất là phủ đệ sinh sống hơn một vạn người.

Lý Thiên Mệnh phỏng chừng bốn mươi năm nay tuy Kỳ Lân cổ tộc suy yếu nhưng đó là với người trẻ tuổi sinh ra trong khoảng thời gian này.

Bốn mươi năm, tu vi của nhiều trưởng bối dần thành hình, dù thời gian tu hành ít nhưng không đến mức bị kéo rộng khoảng cách.

Nhưng tông phủ Mặc gia có mấy vạn gia đình, tính ra Kỳ Lân cổ tộc to hơn trong tưởng tượng của mình.

Sau khi đến nơi, Sùng Dương Thái Thượng hét hướng bên trong:

- Mặc Vũ!

Chốc lát sau, một phu nhân xinh đẹp mặc váy dài màu đen thướt tha bước ra từ trong bóng đêm.

Làn da của nàng trắng nõn, bảo dưỡng vóc dáng rất tốt, nhưng xem ánh mắt thì e rằng tuổi xấp xỉ với ba vị thái thượng này.

Vân Trăn Trăn vội vái chào:

- Mặc Vũ Thái Thượng!

Mặc Vũ phỏng chừng là Thiên Chi Thánh cảnh, tùy ý lướt nhanh trên trời, đáp xuống trước mắt nhóm người:

- Chẳng phải ba vị đuổi theo người rồi sao?

Sùng Dương Thái Thượng trả lời:

- Lý Mộ Dương chọn thời gian định vị của kết giới Luân Hồi dắt mũi chúng ta vòng vòng, không đuổi kịp được người, nhưng chúng ta có thu hoạch mới.

- Thu hoạch gì?

- Nói lén đi.

Hai người sang một bên trao đổi nhanh.

Từ đầu đến cuối Mặc Vũ đều lộ vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, liếc Lý Thiên Mệnh mấy lần.

Sùng Dương Thái Thượng trầm giọng nói:

- Không thể giết, không thể làm bị thương nặng, không thể tổn thương căn bản, ta lo Thập Phương Đạo Cung sẽ gây sự. Ngày mai thêm Nhất Thế Chú vào rồi ném vào Nhiên Hồn Luyện Ngục là được, nếu Lý Mộ Dương không đến thì nghĩ cách khác.

Ánh mắt Mặc Vũ biến đổi, hơi phức tạp nhìn thiếu niên tóc trắng kia:

- Biết rồi.

Sùng Dương hỏi:

- Trong nhà của Lý Mộ Dương còn ai sống không?

Mặc Vũ trả lời:

- Quan hệ bà con xa thì còn nhiều, nhưng thân thì chỉ còn một lão nhân, sống trong chỗ cũ của Lý Mộ Dương.

Sùng Dương nói:

- Vậy xếp hắn vào đó ở đi.

Mặc Vũ hỏi:

- Ta có một vấn đề, nếu thượng cổ hoàng tộc biết sự tồn tại của hắn thì có trực tiếp mang đi không?

Sùng Dương Thái Thượng nói:

- Ta cũng không biết, lúc Luân Hồi Kính vừa xuất hiện ta đã bẩm báo thượng cổ hoàng tộc, nhưng nghe nói Cổ Chi Đại Đế có ý để Kỳ Lân cổ tộc chúng ta tự mình bắt giữ, lập công chuộc tội. Dù sao năm xưa Cổ Chi Đại Đế hủy Thánh Cung Mệnh Tuyền của Lý Mộ Dương, hắn sớm không còn tu vi như xưa, nếu không đã chẳng ẩn núp hơn bốn mươi năm.

- Nếu thượng cổ hoàng tộc muốn hài tử này thì sao?

Sùng Dương đáp:

- Vậy đành giao cho họ.

- Hắn còn là hậu nhân của Lý Thần Tiêu? Sao thân phận phức tạp thế, Thập Phương Đạo Cung thật sự biết sự tồn tại của hắn?

Sùng Dương nói:

- Ngày mai chính thức công bố, thêm Nhất Thế Chú trước rồi xem phản ứng của Thập Phương Đạo Cung thì biết.

Mặc Vũ nói:

- Đúng nhỉ, cũng có thể nhìn xem bên thượng cổ hoàng tộc có phản ứng thế nào, dù sao thân phận của hài tử này rất kỳ lạ.

Sùng Dương Thái Thượng nhíu mày nói:

- Cái gì đều để một mình hắn dính dáng! Ta nghe tiểu bối Vân Trăn Trăn đi Đông Hoàng Cảnh nói thánh tộc Lý thị Đông Hoàng Cảnh có một người tên Lý Vô Địch, dùng Độc Long Thứ tu hành, độ kiếp mười bốn năm phá kiếp, thành tựu thể Thất Kiếp Luân Hồi, vọt thẳng lên Thiên Chi Thánh cảnh.

Mặc Vũ Thái Thượng kinh ngạc hỏi:

- Đùa sao? Không thể nào có thể Thất Kiếp Luân Hồi!

- Vô cùng chính xác, nàng còn nói Lý Vô Địch này là phụ thân của tiểu tử đó, ta ép hỏi hắn mới biết thì ra là nghĩa phụ.

Mặc Vũ hỏi:

- Thập Phương Đạo Cung định đối xử thế nào với thể Thất Kiếp Luân Hồi này?

- Với địa vị của Lý Thần Tiêu trong lịch sử Thập Phương Đạo Cung thì ta phỏng chừng hắn sẽ được thu nạp, được bồi dưỡng đặc biệt, đây cũng là điều làm ta đau đầu, tiểu tử này có quan hệ với Lý Vô Địch.

Mặc Vũ hỏi:

- Nếu Thập Phương Đạo Cung muốn mang hắn đi thì sao?

Sùng Dương nói:

- Chắc chắn không giao ra, đây là hậu duệ của Kỳ Lân cổ tộc ta, tại sao phải đưa cho bọn họ?

- Hắn cũng là hậu duệ của thánh tộc Lý thị.

- Vậy thì chờ xem ai cướp được trước, rõ ràng chúng ta cướp được, hơn nữa Nhất Thế Chú là khiển trách của Cổ Chi Đại Đế, Thập Phương Đạo Cung tuyệt đối không nói gì được.

Mắt Mặc Vũ lộ tia thương hại:

- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi nhưng Nhất Thế Chú áp chế thiên phú của hắn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thiên phú tu vi của hắn, đi theo cả đời.

Sùng Dương tức giận nói:

- Ngươi đang nghĩ gì vậy? Tất cả đều là chuộc tội cho phụ thân của hắn, dù cuối cùng chúng ta thả hài tử này thì sớm muộn gì hắn sẽ bị người hủy đi. Nếu ngươi không tin thì cứ chờ xem!

Mặc Vũ không nói nhiều nữa:

- Được rồi.

Hai người trao đổi bí mật xong Mặc Vũ bước tới, ngoắc tay với Lý Thiên Mệnh:

- Đi theo.

Lý Thiên Mệnh liếc qua Vân Trăn Trăn và Quân Niệm Thương, xoay người bước vào tông phủ Mặc gia.

Ba vị thái thượng Sùng Dương, Cảnh Nguyệt, Bách Tinh quay người đi.

Vân Trăn Trăn căng thẳng khẽ kêu lên:

- Ba vị thái thượng . . .

Bỗng nhiên một lệnh bài bay tới, Vân Trăn Trăn vội đón lấy.

Sùng Dương Thái Thượng nói:

- Cầm lệnh bài này đi Thiên Binh Các lĩnh một phần thánh thú binh dưới ba mươi sợi thánh thiên văn.

Vân Trăn Trăn hưng phấn nói:

- Vâng, đa tạ ba vị thái thượng!

Quả nhiên là phần thưởng vô cùng hậu hĩnh, vô tình thông báo một tin tức mà lời to.

Ba vị thái thượng chớp mắt biến mất.

Vân Trăn Trăn rất vui vẻ, nhưng Quân Niệm Thương thì mắt đượm buồn, mấy ngày nay y vẫn như vậy.

Vân Trăn Trăn nói:

- Sao rồi? Đánh thua hắn nên rất khó chịu? Dù sao hắn dùng Nhiên Hồn Thư, ngươi nghĩ thoáng chút.

Quân Niệm Thương lắc đầu.

- À, vậy chắc buồn vì Thánh Thiên Phủ của ngươi hủy diệt, chẳng phải ngươi thấy hổ thẹn vì làm nhi tử của phụ thân ngươi sao? Giờ lại thấy buồn?

- Nàng không hiểu, gia đình chúng ta chỉ còn lại mình ta.

Thánh Thiên Phủ, Quân gia bọn họ thua quá thảm.

Quân Niệm Thương nhắm mắt lại nói:

- Ngoài ra, ta dần không nhìn thấy hy vọng báo thù cho Lang Nhi.

Vân Trăn Trăn nói:

- Ngươi nghĩ gì vậy? Vẫn không nghe hiểu sao? Hắn là nhi tử của tội nhân, không cần ngươi ra tay thì kết cuộc của hắn sẽ thảm hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, nếu không tin thì cứ xem đi.

- Vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment