Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 575 - Chương 575 - Chỗ Ở Cũ Của Lý Mộ Dương (Tt)

Chương 575 - Chỗ ở cũ của Lý Mộ Dương (tt)
Chương 575 - Chỗ ở cũ của Lý Mộ Dương (tt)

- Tiếp theo ngươi tính thế nào?

Quân Niệm Thương trả lời:

- Trở về Thập Phương Đạo Cung tu hành.

- Sau đó?

- Chờ xem, xem có ngày nào tự tay báo thù cho Lang Nhi không, thậm chí trở lại Đông Hoàng tông cướp về những gì Thánh Thiên Phủ chúng ta mất đi.

- Chẳng phải ngươi luôn hướng đến tiêu dao tự tại sao?

- Không có tư cách, cõng thù sâu biển máu của phụ thân, đã không đội trời chung.

Nói đến cuối cùng, giọng Quân Niệm Thương nấc nghẹn.

- Được rồi, ta đưa ngươi ra Tông Phủ Thành.

- Tốt.

- À mà hãy quên Nguyệt Linh Lang đi, ngươi hiểu ý của ta không?

- Hả?

- Ngươi chưa từng nghĩ ngươi chỉ giúp ta một lần nhưng tại sao ta mất công xa xôi đi Đông Hoàng Cảnh tìm ngươi sao?

- Ta . . .

- Nàng chết rồi, ta rất sướng, ha ha.

. . .

- Thái thượng!

Dọc đường đi có nhiều người vái chào Mặc Vũ, lễ nghi đầy đủ.

Một số Thánh Thú kỳ lân hoặc chơi đùa, hoặc nằm sấp dưới đất, nhàn nhã nhàm chán.

- Thái thượng, người này là ai?

- Cánh tay trái của hắn . . .

- Có phải hắn có quan hệ với Lý Mộ Dương không?

Rất nhanh có nhiều người xúm lại, sắc mặt âm trầm hỏi.

Mặc Vũ nói:

- Đừng hỏi, ngày mai có cuộc họp toàn tộc.

- Vâng!

- Tất cả giải tán, đừng đi theo.

- Rõ!

Mặc Vũ đã mang Lý Thiên Mệnh đi nhưng trong tông phủ Mặc gia vẫn có nhiều già trẻ đứng yên tại chỗ.

Không khí yên lặng.

Nhưng Lý Thiên Mệnh ngoái nhìn, bắt gặp vô số ánh mắt nóng cháy căm thù, như sóng ngầm hùng dũng.

. . .

Đi qua phủ đệ các nhà hơi dày đặc, dọc theo con đường nhỏ lên núi, có một đình viện cổ xưa thấp thoáng trong núi ngay trước mắt.

Trong đình viện sáng ngọn đèn, ánh nến leo lét, mong manh hơn hẳn dưới núi đèn đuốc sáng trưng.

Chớp mắt bọn họ đã đến trước đình viện này.

- Thái thượng, chỗ này là . . .?

Mặc Vũ nói:

- Sau này nếu ngươi có thể ra từ Nhiên Hồn Luyện Ngục thì thường ngày sẽ nghỉ ngơi tại đây.

- Đã hiểu!

Nhìn nhà cỏ cũ nát, Lý Thiên Mệnh không có ý kiến gì, có lẽ đây sẽ là chỗ ở mới của hắn trong tương lai.

Rời xa ồn ào náo động cũng tốt.

Nhưng Lý Thiên Mệnh phỏng chừng hắn sẽ không ở lại đây lâu dài.

Vì buộc Lý Mộ Dương trở về, chắc chắn bọn họ sẽ ép mình ở lâu trong Nhiên Hồn Luyện Ngục gì đó chịu khổ.

Mặc Vũ nói:

- Đây là nơi phụ thân của ngươi lớn lên.

- A!

Tin này gợi lên hứng thú của Lý Thiên Mệnh, hắn là người lạc quan, cảm thấy khá tốt.

Mặc Vũ nói:

- Lớp gia gia và thái gia gia của ngươi đều ra đi sớm, bên trong có một lão nhân, là nhị đại gia của phụ thân ngươi, xem như là người thân duy nhất trừ phụ mẫu của ngươi ra.

Nhị đại gia của Lý Mộ Dương?

Đại gia tức là huynh trưởng của gia gia của phụ thân.

Lý Thiên Mệnh tính nhẩm, vậy tức là n hị thái gia của mình?

Già thế, vì tính ra Lý Mộ Dương cũng cỡ tám mươi tuổi, quả nhiên ngày xưa tên này trâu già gặm cỏ non!

Mặc Vũ nhìn chăm chú vào mắt Lý Thiên Mệnh:

- Ngươi xác định không đổi tên?

Lý Thiên Mệnh lắc đầu.

Mặc Vũ mím môi, nhìn hắn một lúc:

- Ngươi và Tiểu Dương bề ngoài rất giống nhau.

- Tiểu Dương?

- Là phụ thân của ngươi.

Lý Thiên Mệnh bật cười:

- Ha ha ha!

Mặc Vũ hỏi:

- Hiện tại cảnh giới của ngươi là gì?

- Thiên Ý cảnh đệ tứ trọng.

Mặc Vũ nói:

- Không đúng lắm, ta cảm giác ngươi không chỉ có bấy nhiêu cảnh giới.

- Vậy người cứ thêm mấy trọng.

- . . .

Mặc Vũ hơi tò mò, hài tử này đối mặt mấy vật khổng lồ đấu đá lẫn nhau mà không thấy sợ sao?

Mặc Vũ lại hỏi:

- Ngươi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi nhưng tại sao cảnh giới tu hành không cao?

- Tu luyện chậm.

- Muộn cỡ nào?

- Cỡ mười mấy tuổi.

- Phụ mẫu của ngươi mặc kệ sao?

- Mặc kệ.

Lý Thiên Mệnh nói dối, vì hắn không muốn nói quá nhiều, sợ liên lụy Vệ Tịnh.

Mặc Vũ khẽ thở dài:

- Đáng tiếc, thêm Nhất Thế Chú, vào Nhiên Hồn Luyện Ngục thì thiên phú của ngươi bị ức chế, sau này không nhanh được, không có cơ hội bắt kịp bạn cùng lứa.

Mặc Vũ vỗ vai Lý Thiên Mệnh, muốn nói lại thôi, tiếp theo xoay người rời đi.

- Chạy lung tung cũng vô dụng, ngươi không ra tông phủ Mặc gia được, lo nghỉ một đêm đi. Ngày mai nguyên Kỳ Lân cổ tộc đều biết ngươi.

Mặc Vũ nói xong thướt tha bước đi.

Lý Thiên Mệnh đứng giữa sườn núi, từ vị trí này có thể trông thấy Tông Phủ Thành to lớn.

Mấy chục vạn ngọn đèn sáng, vị trí chính giữa thì ánh lửa chiếu sáng bầu trời, chiếu buổi tối sáng như ban ngày.

Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy:

- Nơi đó chắc chắn là Nhiên Hồn Luyện Ngục!

Ngay lúc này, cửa cổng đình viện két một tiếng bật mở.

- Tiểu Dương, Tiểu Dương, có phải ngươi đã trở lại?

Một lão nhân lọm khọm mù mắt mặc áo mỏng, quần cộc, cầm gậy, sờ vách tường đi ra.

Lão nhân tóc trắng sắp rụng hết, trên mặt lốm đốm da mồi, rõ ràng đã gần đất xa trời,

- Lão thuộc lớp gia gia của phụ thân mình, chắc gần hai trăm tuổi, tức là lão từng đến Địa Chi Thánh cảnh.

Cảnh giới Phàm đến trăm năm là cực hạn, nhưng không nhiều người thật sự sống đến trăm tuổi, đa số trên sáu mươi là thân thể suy yếu, Thú Nguyên bắt đầu khuếch tán, tu vi rút lui, không trốn khỏi đại hạn thiên địa được.

Địa Chi Thánh cảnh thọ nguyên tăng gấp đôi, đến hai trăm năm, nhưng trên một trăm năm mươi sẽ xuống dốc.

Đại hạn sinh mệnh là pháp tắc thiên địa, sinh lão bệnh tử, cảnh giới Thánh cũng không chạy khỏi được.

Mặc kệ lão nhân trước mắt từng có tu vi gì, hiện giờ Thánh Nguyên của lão chắc đã tán đi gần hết.

Lão nhân sốt ruột nói:

- Tiểu Dương, có phải là ngươi không? Nói chuyện với nhị đại gia của ngươi đi chứ!

Lý Thiên Mệnh vội bước tới trước dìu lão nhân này, đưa vào đình viện:

- Cái đó . . . con là nhi tử của Lý Mộ Dương.

Đã lâu không ai quét dọn đình viện, hai bên đường mọc đầy cỏ dại cao cỡ người, phòng ốc cũng cũ kỹ, sâu muỗi bò đầy.

Lão nhân vãnh tai, khó hiểu hỏi:

- Cái gì? Ngươi là râu của Tiểu Dương?

- Nhị thái gia, con là nhi tử của hắn, con tên Lý Thiên Mệnh.

Lão nhân mờ mịt nói:

- Cái gì? Râu thành tinh, còn biến thành người? Muốn mạng của ta?

- . . .

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười.

Lão nhân run run kéo Lý Thiên Mệnh đi tới trước:

- Râu tinh, ngươi đừng ăn lão đầu, nào, ăn chút dưa muối, trứng luộc, tài sản của lão đầu đều ở đây.

Phỏng chừng ở lâu năm nên dù mắt mù thì lão nhân cầm gậy đâm chọt lung tung cũng có thể thoải mái hoạt động trong đình viện.

Lý Thiên Mệnh nhìn mà đau lòng, đã lớn tuổi như vậy mà không có một người ở bên cạnh chăm sóc.

Nghe nói Lý Mộ Dương được lão nuôi lớn?

Khương Phi Linh giải trừ Phụ Linh, xuất hiện bên cạnh Lý Thiên Mệnh:

- Ca ca, tiếp theo làm thế nào?

Huỳnh Hỏa và Meow Meow cũng đi ra, chúng nó thuộc loại lợn chết không sợ nước sôi nóng, đến chỗ ở mới có vẻ rất hưng phấn, còn mang Lam Hoang đi ra theo.

Trong đình viện còn có một con mặc kỳ lân già đến nỗi sắp tuột da, nó mở mắt ra nhìn những vị khách rồi lại nhàm chán nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ say.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tới đâu hay tới đó, chúng ta cùng nhau dọn dẹp, dàn xếp chỗ ở.

Huỳnh Hỏa nói xong liền bay ra ngoài, thăm dò thế giới mới:

- Được, không thành vấn đề! Meow Meow, nhiệm vụ dọn dẹp giao cho ngươi!

- Kê ca yên tâm!

Meow Meow vừa bảo đảm xong quay sang vỗ móng vuốt rồng thô to:

- Quy đệ, ngươi mới sinh ra, cố gắng biểu hiện, Meow ca nghỉ tạm đã.

Lý Thiên Mệnh lườm nó:

- Gọi Quy đệ cái gì, người ta là rồng!

- Khò khò.

Meow Meow lăn một vòng tại chỗ, chổng vó ngủ.

- . . . đệt, ngủ thật nhanh!

Bình Luận (0)
Comment