Lam Hoang siêu hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh:
- Lão đại, ta hỗ trợ cho, dọn dẹp phải không?
Đầu rồng màu xanh phun cột nước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bức tường sụp đổ.
Mắt Lam Hoang sáng rực:
- Oa, vui ghê!
Lý Thiên Mệnh đổ mồ hôi hột:
- Ba đứa biến hết cho ta!
Hắn lùa Lam Hoang đi trước, sau đó túm lấy Meow Meow, ném bay đi như ném bao cát.
Ở giữa không trung, Meow Meow đổi tư thế, ngáp dài ngủ tiếp.
Mãi khi bùm một tiếng, hình như mèo con rớt vào nước.
Meow Meow giật mình, nhảy dựng lên từ hồ nước:
- Meo! Có lũ hả? Sao nhấn chìm luôn ta?
Huỳnh Hỏa bay qua, vui sướng khi người gặp họa:
- Ai thiến ngươi? Vậy chẳng phải là ngươi thành công công?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên một vật khổng lồ rớt xuống nước, vô số bọt nước bắn ra, hất bay Huỳnh Hỏa và Meow Meow.
- Có nước, chơi vui!
Nó như một ngọn núi, gần như tát hết nước trong hồ ra.
Lam Hoang trợn to mắt hỏi:
- Kê ca, meo ca, các ngươi ở đâu?
Huỳnh Hỏa tức giận nói:
- Meo cái quái gì, lão tử bị ngươi nuốt vào rồi!
- A!
Lam Hoang há mồm phun ra một con gà, một con mèo.
Huỳnh Hỏa nói:
- Ngươi ăn phân hay sao mà trong bụng hôi rình!
- Xin lỗi Kê ca, chắc lỡ hút ngươi vào ruột, mấy hôm trước ăn nhiều cá quá chưa tiêu ra ngoài.
- Bà nội nó!
. . .
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh đành tự tay dọn dẹp, bận rộn một canh giờ cuối cùng cũng dọn sạch sẽ chỗ ở cũ của Lý Mộ Dương.
Khương Phi Linh khéo tay, có nàng ở, rất nhanh sửa soạng ra một căn nhà ấm cúng.
Lý Thiên Mệnh cười xấu xa nói:
- Ha ha, đêm nay chúng ta ngủ ở đây?
Khương Phi Linh mím môi cười, nàng quá rành ý đồ xấu xa của hắn:
- Ca ca nằm mơ đi, ca ca là người tu luyện, không cần ngủ, ra ngoài.
Lý Thiên Mệnh xòe hai tay nói:
- Mỹ nữ, đang ở núi hoang rừng vắng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nàng tiêu rồi.
Khương Phi Linh trợn to mắt nói:
- Ca ca muốn làm gì?
- Muốn . . .
- . . .
- Tiểu Dương! Tiểu Dương! Ngươi trở về rồi sao?
Bỗng nhiên có người gõ cửa rầm rầm bên ngoài.
Lý Thiên Mệnh ủ rũ.
. . .
Trong chòi mát ở đình viện, Lý Thiên Mệnh bóp vai cả buổi cho lão nhân này.
Trong nhẫn tu di còn lại ít rượu ngon, lão nhân ngửi được mùi thì mắt sáng rực như người chưa mù.
Trí nhớ của lão không tốt, hơi si ngốc, Lý Thiên Mệnh giải thích thân phận nửa ngày nhưng lão vẫn cứ kêu hắn là Tiểu Dương.
- Tiểu Dương, vừa rồi ngươi và Tịnh Tịnh núp trong phòng làm gì đấy?
- Tịnh Tịnh?
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ có khi nào là công chúa Thần Quốc Khương Linh Tịnh?
- Tiểu Dương, chừng nào ngươi và Tịnh Tịnh sinh em bé mập mạp cho nhị đại gia chơi?
Lý Thiên Mệnh tức giận thầm nghĩ: Em bé mập mạp đang đứng trước mắt lão đây!
Lý Thiên Mệnh thuận thế hỏi:
- Nhị đại gia, con và Tịnh Tịnh bên nhau bao lâu rồi?
Lão nhân nói:
- Ta làm sao biết các ngươi lén lút đã bao lâu? Tên khốn, không chịu nói sớm, khiến nhị đại gia còn lo ngươi không cưới vợ được!
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười, tuổi của lão đôi khi minh mẫn, có khi hồ đồ, chắc sẽ không hỏi ra tin tức quan trọng gì được.
- Tiểu Dương, ngồi xuống, nghe nhị đại gia kể sự tích huy hoàng ngày xưa cho ngươi nghe, sau khi ngươi lớn lên tranh thủ làm được một việc, thành nhân vật tiêu sái giống như nhị đại gia!
Lão nhân vỗ đùi, nước miếng tứ tung, kích tình kể một tràng:
- Năm xưa nhị đại gia của ngươi mới mười lăm tuổi đã đánh khắp tông phủ Mặc gia không địch thủ, khi đó ta rất là ngầu, cô nương xinh đẹp theo đuổi ta xếp từ đây đến hoàng cung.
Lý Thiên Mệnh nghe nửa ngày, mãi khi lão nhân này ngủ say mới bế lão đi về phía giường.
Vừa đặt người xuống thì lão giật mình ngồi dậy, vỗ đùi cái đét, hào hứng kể:
- Nhớ năm xưa nhị đại gia của ngươi . . .
Lão kể một tràng rồi bỗng kích động hỏi:
- Ngươi là ai?
Lý Thiên Mệnh đành nói:
- Nhị đại gia, con là Tiểu Dương.
- Nhảm nhí! Tiểu Dương ở bên ngoài khổ tu, nói mười ngày sau mới về. Có phải ngươi đến ăn trộm trứng gà của lão đầu không?
- . . .
- Biến đi!
- Đi ngay đây!
- Tiểu Dương còn đang tuổi ăn tuổi lớn, đám khốn các ngươi đừng hòng trộm trứng gà của đại gia!
Lý Thiên Mệnh ra ngoài rồi còn nghe lão huyên thuyên không ngừng.
Khương Phi Linh đứng ở cửa quan tâm nói:
- Nhị thái gia quá lớn tuổi, thần trí không minh mẫn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừ, nhưng nghe ra được người đã nuôi nấng phụ thân của ta lớn lên, về sau phải chăm sóc kỹ.
- Ừm.
- Đi, ra ngoài đi dạo, nơi này khá yên tĩnh.
Trước đình viện có một hồ nước, phạm vi khá lớn, trong vắt thấy đáy. Ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh đang bắt cá trong hồ.
Lam Hoang sinh ra kéo chỉ số thông minh của Huỳnh Hỏa và Meow Meow xuống gần số âm.
Hai người ngồi bên bờ hồ.
Khương Phi Linh ôm hai chân, dưới ánh trăng, làn da trắng của nàng lấp lánh vầng sáng, đôi mắt sáng ngời nhìn hồ nước trước mắt, nước hồ phản chiếu vào mắt nàng như biển xanh.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca cảm thấy phụ thân của ca ca sẽ đến cứu chứ?
Lý Thiên Mệnh cười bất đắc dĩ nói:
- Ta rất mong hắn sẽ xuất hiện, nếu hắn đến thì mọi đáp án đều vạch trần. Nói thật thì ta rất muốn gặp hắn, dù sao là phụ thân ruột. Nhưng ta phỏng chừng hắn sẽ không xuất hiện, dù sao bao nhiêu năm qua không đến gặp ta, ai dám nói ta có giá trị gì trong lòng hắn hay không?
- Ca ca, những lời ca ca nói chỉ là suy đoán. Ta tin tưởng hắn có khó xử, chúng ta nên nghĩ theo chiều hướng tốt, được không?
- Đương nhiên.
Lý Thiên Mệnh ôm vai Khương Phi Linh để nàng tựa vào bả vai mình.
Khương Phi Linh nói:
- Hơn nữa có một điều quan trọng.
- Điều gì?
- Hắn để lại Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ cho ca ca, nên chắc chắn yêu ca ca.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời, tín niệm trong lòng dần kiên định:
- Đúng nhỉ!
Bóng đêm thật đẹp, nơi này là một chỗ tốt. Nhưng ngày mai trời sáng là sẽ bước vào vòng xoáy chảy xiết nhất.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thần Đô dường như có một chỗ tên Thập Phương Đạo Cung, ta phải tìm hiểu rõ về nó, có lẽ là đường ra của ta.
- Ừ, ta cũng nghe được, Thập Phương Đạo Cung và Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp có liên quan gì không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chắc không đâu, phỏng chừng là trùng hợp.
Khương Phi Linh lo lắng nói:
- Ca ca, nếu ca ca vào Nhiên Hồn Luyện Ngục mà phụ thân của ca ca vẫn không đến thì bọn họ sẽ tăng thêm thủ đoạn chứ?
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Có lẽ, nhưng ta nhìn ra được ba vị thái thượng này hận Lý Mộ Dương, chỉ giận chó đánh mèo lên ta. Tình cảnh của ta ở trong Kỳ Lân cổ tộc sẽ như thế nào thì chờ ngày mai rồi biết. Nhưng nếu không có ai ngăn cản ta biến mạnh thì có lẽ một ngày nào đó không cần đến phụ thân, ta dựa vào bản thân cũng có thể thay đổi cục diện bị người khống chế! Thiên tài, cường giả Thần Đô rốt cuộc có trình độ thế nào, ta muốn thử xem. Ngày nào phụ thân chưa đến thì ngày đó ta quyết không chết. Con người miễn là không chết thì sẽ có cơ hội, cho nên, chờ xem!
Đừng nhìn Lý Thiên Mệnh hôm nay còn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn đã nhìn hướng Thần Đô mênh mông.
Chỗ này ngọa hổ tàng long, nhưng càng khiến hắn sôi trào máu nóng.