Lý Thiên Mệnh nói:
- Nghĩ thoáng chút, vốn định đợi kết thúc cuộc chiến đệ tử sẽ đi phiêu bạt, bây giờ chỉ khác ở chỗ không thể từ biệt nghĩa phụ, Khinh Ngữ. Tiếp theo xem như đi phiêu bạt.
Khương Phi Linh nói:
- Tốt, Linh Nhi cũng sẽ tìm mọi cách, không để chúng ta bị ăn hiếp.
Khương Phi Linh đang nói đến năm phong ấn còn lại của mình, có lẽ còn có năng lực càng mạnh hơn thì sao?
Lý Thiên Mệnh vươn tay ra:
- Cùng nhau không nhận mệnh!
- Tốt!
Khương Phi Linh đặt bàn tay trắng mềm lên tay Lý Thiên Mệnh, ánh mắt hai người nóng bỏng.
Huỳnh Hỏa bay qua, vô tình cười nhạo:
- Nói thật dễ nghe, tất cả chỉ vì sờ tay của Linh Nhi.
- . . .
Ngay lúc này.
Rầm!
Trong đình viện đằng sau họ đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng la lối.
Nhị thái gia đang ngủ, ai quậy phá ở bên trong?
Trong đình viện đã bứt hết cỏ dại, tuy phòng ốc cũ nát nhưng sạch sẽ.
Dưới ánh trăng, có hai vị khách không mời đi vào đình viện.
Đây là một đôi nam nữ trẻ tuổi, có thể nói trai tài gái sắc.
Thanh niên cao lớn khôi ngô, sống mũi thẳng, khuôn mặt cứng rắn như đao mài kiếm khắc, mặc áo gấm màu xanh, khí chất này dù ở trong Kỳ Lân cổ tộc cũng đều là con cháu danh môn vọng tộc.
Thiếu nữ nép bên người thanh niên, dưới ánh trăng, nàng mặc váy dài màu xanh lá, váy bó sát tôn lên đường cong thân thể, vóc dáng cao kều thon dài, đường cong cực kỳ động lòng người. Gương mặt của nàng khá xinh, thiên hướng Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên, nét quyến rũ bị băng giá che đậy.
Nói ngắn gọn là mặt ngoài cao ngạo lạnh lùng nhưng quyến rũ tận xương, ánh mắt quyền rũ liếc qua thanh niên đã chứng minh được điều này.
Thiếu nữ nũng nịu nói:
- Tần Phong ca ca, ta nghe rõ ràng, thái thượng dàn xếp nhi tử tội phạm ở chỗ rách nát này.
Tần Phong hỏi:
- Tại sao không có ai?
- Đi vào buồng trong xem thử.
Thiếu nữ tên Lý Mộc Lâm, khá nổi tiếng trong Mặc Kỳ Lân tộc, ít nhất là nổi về nhan sắc.
Bọn họ đá văng cửa phòng, buồng trong có một lão già đang ngủ.
Tần Phong bước tới trước, túm cổ áo lão già, xách lão lên, hỏi:
- Lão bất tử, nhi tử tội phạm trốn đâu rồi?
Lão nhân đầu óc mờ mịt đột nhiên bị đánh thức, phun nước miếng mắng:
- Ta phi! Đồ khốn nạn, lại đến ăn trộm trứng gà!
Tần Phong né qua, suýt bị dính nước miếng.
Gã tức giận giơ nắm tay lên.
Lý Mộc Lâm vội nói:
- Phong ca, đừng giết lão, nếu không sẽ bị trách phạt, lão nhân này trước kia cống hiến nhiều cho tông phủ Mặc gia.
Tần Phong khinh thường nói:
- Cống hiến? Bồi dưỡng súc sinh như Lý Mộ Dương cũng xem như cống hiến?
Tần Phong ném lão già xuống đất, nếu không phải sợ lão chết thì gã đã đạp lên người lão.
Lý Mộc Lâm nói:
- Phong ca, lão già này vốn không sống được vài ngày, già nua cô độc, xác chết sình thối cũng sẽ không có ai quản. Chúng ta lo tìm nhi tử tội nhân trước đi.
Tần Phong tức giận nói:
- Thái thượng nói ngày mai sẽ xử lý tội nhân này trong cuộc họp toàn tộc, nhưng không nói cấm hôm nay không được hành hắn. Tên nhi tử tội nhân này hại chúng ta từ nhỏ đã bị Nhất Thế Chú áp chế thiên phú, nếu không giết hắn thì ta không trút cơn tức này được!
- Phong ca bớt giận, rất nhiều người muốn trút giận, toàn thể Kỳ Lân cổ tộc đều muốn giết hắn, nhưng dù sao chỉ có một người. Nếu hôm nay chúng ta không đến thì phỏng chừng không có cơ hội đánh một đấm.
Tần Phong cười khẩy nói:
- Ra ngoài tìm, dù trốn đi chân trời góc biển cũng phải lôi cổ ra.
- Cẩu tặc, bỏ xuống trứng gà của lão phu!
Lúc hai người đi ra, lão già còn lải nhải ở phía sau.
Tần Phong vừa đi ra bỗng thấy một nam một nữ đứng trước cửa dưới ánh trăng.
Nam nhân có mái tóc dài màu trắng rất bắt mắt, bên dưới là đôi mắt tựa như mãnh thú viễn cổ, hung tàn thô bạo, cánh tay trái đen ngòm, vảy giáp trải rộng, trông cực kỳ yêu dị.
Thân phận của hắn quá rõ ràng.
Nhưng khiến Tần Phong kinh thán nhất là thiếu nữ đứng bên cạnh.
Thiếu nữ mặc váy ngắn màu lam, tóc đen mắt đen, da thịt phát sáng dưới ánh trăng, ngũ quan hoàn mỹ, khí chất thuần khiết như băng tuyết.
Khí chất đó dường như không phải phàm nhân mà là nữ thần xuất trần, vô tình đến trần gian.
Lý Mộc Lâm nổi tiếng xinh đẹp đứng cạnh Tần Phong cũng bị lu mờ, không phải chênh lệch về nhan sắc và dáng người mà là khác biệt về cấp bậc sinh mệnh.
Hai bên đều là một nam một nữ, bỗng nhiên giằng co, lửa giận bùng cháy.
Tần Phong nổi giận đùng đùng rít qua kẽ răng:
- Ngươi là nhi tử của tội nhân kia?!
Lý Thiên Mệnh nghiêng đầu nhìn vào buồng trong, lão già vừa bò dậy, ngồi dưới đất chửi Tần Phong.
Giọng của Lý Thiên Mệnh lạnh lùng như băng sương:
- Hai ngươi đi ra.
Lý Thiên Mệnh ngoắc ngón tay, xoay người bước đi.
Tần Phong và Lý Mộc Lâm đuổi theo:
- Còn muốn chạy?
Vừa mới bước ra cửa, bọn họ bỗng nhiên trông thấy cảnh khó tin.
Đó là thiếu nữ tuyệt sắc khiến người khen ngợi bỗng hóa thành đốm sáng lấp lánh dung hợp vào người Lý Thiên Mệnh.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh bước nhanh đi, chớp mắt đến cạnh hồ nước.
Hồ nước sau lưng hắn, một con Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long to lớn bò lên từ đáy hồ, trên hai đỉnh đầu của nó nằm sấp một con gà, một con mèo.
Lý Mộc Lâm nhíu mày nói:
- Thú bản mệnh to quá, còn là rồng thần, tức là hắn không kế thừa kỳ lân của Kỳ Lân cổ tộc chúng ta.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow bị tự động bỏ qua, bọn họ cho rằng Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long mang theo hai thú cưng chơi đùa.
Tần Phong âm trầm cười nói:
- Người lớn lên trong Đông Hoàng Cảnh làm sao so sánh với Thần Đô được? Ta phỏng chừng mẫu thân của hắn chỉ là dân quê thấp hèn, chứ không thì tại sao không kế thừa Thánh Thú kỳ lân của chúng ta?
Ít nhất trong Kỳ Lân cổ tộc, không có thú bản mệnh kỳ lân sẽ bị cười nhạo cả đời.
Khi nói chuyện, Tần Phong nhấc chân đi hướng Lý Thiên Mệnh.
Cùng lúc đó, một con Mặc Kỳ Lân mọc đôi cánh to xuất hiện bên cạnh gã.
Thánh Thú kỳ lân hình thể to còn hơn Chấn Ngục Huyền Vũ, hơi thở dày nặng, cấp bậc cao hơn thú bản mệnh của Mộ Dương mấy bậc, thần uy Thánh Thú bày ra rõ rệt trên người Thiên Dực Mặc Kỳ Lân này.
Đây là Thánh Thú ngũ giai.
Người này chưa đến hai mươi tuổi, tu vi đại khái cảnh giới Thiên Ý đệ bát trọng, mạnh hơn Nguyên Sấm.
Lý Thiên Mệnh rất tò mò người trẻ tuổi cỡ này xếp hạng mấy trong toàn Kỳ Lân cổ tộc?
Tần Phong cười lớn nói:
- Nhi tử tội nhân! Ngươi trở về là để nhận hành hạ, hôm nay chỉ là bắt đầu, tiếp theo, ngươi hãy từ từ hưởng thụ khuất nhục, cực khổ, bi ai suốt đời! Mấy chục vạn người của Kỳ Lân cổ tộc chúng ta, mỗi người đều muốn giết ngươi! Ngươi rất may mắn, vì ngươi tuyệt đối sẽ không chết, không ai nỡ giết người, nhưng ngày tháng sau này sẽ chảy nước mắt mỗi ngày.
Lý Thiên Mệnh đáp lại là Đông Hoàng Kiếm.
Binh khí hiện ra, Tần Phong và Lý Mộc Lâm giật thót tim.
Bởi vì trưởng bối mới dặn họ xong, không ai được đụng vào Đông Hoàng Kiếm, nếu không sẽ có phiền phức, trưởng bối nhấn mạnh như vậy.
Lần trước Lý Thiên Mệnh lờ mờ đoán được, giờ nhìn ánh mắt của họ thì hắn càng khẳng định dường như Đông Hoàng Kiếm có ý nghĩa đặc biệt trong Thần Đô.
Tần Phong sấn tới, bá đạo hỏi:
- Nữ nhân vừa rồi là ai?
Câu hỏi này khiến Lý Mộc Lâm hơi khó chịu, nàng nói:
- Ai biết là người hay quỷ, Phong ca, mau ra tay đi, ta cũng muốn trút giận.
- Biết!
Tần Phong vừa nói vừa rút thanh thần kiếm màu xanh đen ra khỏi nhẫn tu di.
Trên thần kiếm có hơn hai mươi sợi thánh thiên văn, xem phẩm chất là biết không tầm thường.
Diệp Thiếu Khanh Địa Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng nhưng chỉ có thể dùng thánh thú binh cùng cấp bậc với họ.
Tên của thanh kiếm này là Vũ Mặc thần kiếm.
Lý Thiên Mệnh đón gió hành động:
- Cùng nhau lên chẳng phải càng tốt?
Tần Phong âm trầm cười:
- Ha ha ha!
Đối phó Lý Thiên Mệnh mà còn phải vây công? Gã không có sĩ diện sao?
Nói sao thì gã cũng có tiếng tăm trong người trẻ tuổi tông phủ Mặc gia.