Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 578 - Chương 578 - Phân Vũ Mặc Sinh (Tt)

Chương 578 - Phân Vũ Mặc Sinh (tt)
Chương 578 - Phân Vũ Mặc Sinh (tt)

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên Dực Mặc Kỳ Lân bỗng tăng tốc, Tần Phong ở bên dưới thú bản mệnh cùng nhau xông lên.

Kiếm quyết Phân Vũ Mặc Sinh!

Cảnh giới Thiên Ý đệ bát trọng Thiên Ý sơn thủy bám vào Thú Nguyên hùng hậu, dùng Vũ Mặc thần kiếm thi thố ra.

Lê Hoa!

Kiếm chém ra, kiếm khí như mưa to lê hoa bay đầy trời, nháy mắt che kín trời.

Một chiêu chiến quyết Thiên Ý này đủ thấy Tần Phong mạnh hơn Nguyên Sấm một bậc.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên Dực Mặc Kỳ Lân bay lên khuấy động mây đen, mưa to trút xuống, phát ra thần thông.

Giọng nói của Lý Thiên Mệnh như hồn ma vọng lại:

- Mấy chục vạn người đều muốn đánh ta trút giận? Không ngờ ta kéo thù hận dữ vậy, nhưng không phải ai đều có thể diễu võ dương oai trước mặt ta. Ít nhất thì các ngươi không thể!

Lý Thiên Mệnh chưa nhúc nhích nhưng ba con thú bản mệnh đã hành động.

Rầm rập rầm rập!

Lam Hoang thi thố Đại Địa Hồng Hoang, bốn phía đều hóa thành đầm lầy, Lý Mộc Lâm cũng bị bao phủ.

Gà lưu manh cười gian chọn lựa đối thủ của mình:

- Ăn một kiếm của ta đây, mỹ nữ, muốn cảm thụ tuyệt vời khi mông nở hoa không?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vừa dứt lời, Thiên Kiếp Hỗn Độn từ trên trời giáng xuống, Meow Meow hóa thành Đế Ma Hỗn Độn cùng Huỳnh Hỏa xông lên.

Lý Mộc Lâm ngây người:

- Ngự Thú Sư sinh ba!

Nàng không có thời gian khiếp sợ, vì Luyện Ngục Hỏa Ảnh của Huỳnh Hỏa đã bao vây nàng.

- Láo toét!

Lý Mộc Lâm rút ra Lam Mặc thần kiếm nguyên bộ với Vũ Mặc thần kiếm, cùng thú bản mệnh Lam Đồng Mặc Kỳ Lân nghênh chiến.

Nhưng Lam Đồng Mặc Kỳ Lân vừa lao ra đã bị Đế Ma Hỗn Độn vồ ngã xuống đất.

Xoẹt!

Độc Ma Huyết Trảo đâm vào miệng Lam Đồng Mặc Kỳ Lân, nó đau đớn hét lên:

- Grao!

Lý Mộc Lâm đang định lại gần hỗ trợ thì cảm giác nguy hiểm ập đến từ sau lưng, sống lưng lạnh lẽo, sắc mặt nàng trắng nhợt, chợt tức giận quát:

- Đê tiện!

Mắng cũng vô dụng, Xích Viêm Hoàng Kiếm của Kê ca vô tình vậy đấy, mặc kệ ngươi là nam hay nữ.

Thế là Lý Mộc Lâm bị hàng vạn Luyện Ngục Hỏa Ảnh rượt theo, thỉnh thoảng hét chói tai.

Tần Phong càng giận, nhưng gã mới là ức chế nhất, vì gã đối mặt Lam Hoang.

Cự thú khổng lồ trực tiếp xông lên, kiếm Lê Hoa của gã chém vào lưng nó nhưng không sứt mẻ.

- Grao!

Âm thanh Hồng Mông Âm Ba của Lam Hoang tụ vào một chỗ, chấn động Tần Phong chảy máu tai mắt mũi miệng.

Lúc này, thú bản mệnh Thiên Dực Mặc Kỳ Lân của gã rớt từ trên cao xuống.

Một thiếu niên tóc trắng lưng mọc cánh lao xuống, liên tục ba đấm đánh vào trán của Thiên Dực Mặc Kỳ Lân.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đây là Tam Sinh Ma Quyền, sau ba đấm thì Thiên Dực Mặc Kỳ Lân cũng ngừng hét, đầu đã nứt, toàn thân co giật run rẩy.

Phập!

Lý Thiên Mệnh đâm Đông Hoàng Kiếm vào đầu lưỡi của nó, xuyên thủng qua, máu tuôn như suối.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh quay đầu lại cười với Tần Phong, nụ cười kia tựa như ma quỷ tóc bạc.

Tần Phong tức giận quát:

- Ngươi tìm cái chết!!!

Ầm!

Lam Hoang vỗ vào trán Tần Phong, cả người gã bẹp dí dưới đất.

Tần Phong rất kiên cường, nâng vuốt của Lam Hoang lên, hừng hực lửa giận lao ra, người đẫm máu.

Phân Vũ Mặc Sinh Kiếm: Tế Vũ Tiêu Tiêu.

Các tên của kiếm quyết khá êm tai, tiếc rằng không thể ngăn lại Lý Thiên Mệnh hiện tại.

Thần Tiêu đệ nhị kiếm!

Đây là đường kiếm nghiền ép, uy lực Xích Viêm Hoàng Kiếm và Lôi Quân Hoàng Kiếm bùng nổ, kiếm khí lôi đình giận dữ đâm thẳng tới, Lý Thiên Mệnh lẩn trong kiếm khí bay qua bay lại lao tới trước.

Keng!

Một lần đánh sâu vào, Tần Phong hét thảm bay ra ngoài.

Phập!

Lý Thiên Mệnh đâm vào đùi Tần Phong, thủng một lỗ máu.

Tần Phong vốn muốn nói chuyện nhưng cú đấm cánh tay trái hắc ám đã va chạm miệng, nguyên hàm răng vỡ vụn, toàn bộ nuốt vào trong bụng.

- A!!!

Sắc mặt Tần Phong trắng bệch quỳ dưới đất nôn khan, miệng móm trông rất xấu xí.

Khi Tần Phong ngước đầu lên, Lý Thiên Mệnh lạnh lùng nhìn gã, mắt gã lấp lóe.

- Ư ư!

Tần Phong muốn chửi nhưng không thốt ra lời, đầu lưỡi bị ghim mấy cái răng.

Bốp!

Lý Thiên Mệnh tát Tần Phong ngã sấp mặt, đầu đập vào tảng đá.

Đùng một tiếng, Tần Phong cảm giác trời đất quay cuồng.

- Nhớ kỹ, muốn tìm ta trút giận thì tùy, nhưng ngươi phải có bản lĩnh đã.

Lý Thiên Mệnh nói xong biến mất ở trước mắt Tần Phong.

Tần Phong đau đớn rên rỉ, khi gã ngước đầu lên thì giật mình trông thấy:

Lý Thiên Mệnh bóp cổ Lý Mộc Lâm tát cho mấy cái, đánh thiếu nữ xinh đẹp thành đầu heo, sau đó ném tới chỗ Tần Phong.

- Phong ca!!!

Lý Mộc Lâm ngước đầu lên làm Tần Phong sợ hết hồn.

Đây là mặt người sao? Đầu heo thì đúng hơn.

Lý Thiên Mệnh mặt lạnh lùng mang theo ba con thú bản mệnh đi tới trước mắt bọn họ.

Lam Hoang một tay đè một con Mặc Kỳ Lân, cả người đè ép lên như ấp trứng, khiến hai con kỳ lân chỉ có thể hét thảm dưới thân mình.

Lam Hoang cười ngây thơ nói:

- Chơi vui, hi hi!

Tần Phong và Lý Mộc Lâm không kìm được rùng mình.

Chẳng phải hắn đến từ Đông Hoàng Cảnh sao? Tại sao mạnh như vậy?

Lý Thiên Mệnh so sánh, Đông Hoàng Cảnh ở trong mắt đám thiên tài Thần Đô chắc giống như Ly Hỏa thành trong mắt thiên tài Thiên Phủ ở Chu Tước quốc.

Một Vân Trăn Trăn đi qua, không vài người sánh bằng nàng, bọn họ miệt thị hắn cũng là bình thường.

Lý Mộc Lâm chảy nước mắt, váy dài của nàng dính đầy máu:

- Nhi tử tội nhân, ngươi dám đánh chúng ta, ngươi tàn đời!

Ở trước mặt Huỳnh Hỏa thì không có thương hương tiếc ngọc, chỉ có lạt thủ tồi hoa.

Lý Thiên Mệnh bật cười:

- Tàn đời? Ngươi nói có mấy chục vạn người muốn đánh ta mà? Ta vốn không có đường sống thì sợ gì tàn đời hơn nữa?

Lý Thiên Mệnh nói xong lại tát Tần Phong một cái, khiến gã rú lên, cực kỳ khó coi.

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Nhưng trước khi ta tàn đời có thể trút giận, cho các ngươi một bài học suốt đời khó quên.

Mắt Lý Mộc Lâm lộ tia khủng hoảng, không dám nói tiếp nữa, lúc trước khoe mẽ đều hóa thành máu loãng nuốt ngược vào bụng.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Các ngươi là tình lữ sao?

Lý Mộc Lâm không dám lên tiếng, Tần Phong thì nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tư thái không tệ, có ngại cho gà nhà ta thưởng thức nàng không?

Huỳnh Hỏa đứng trên vai Lý Thiên Mệnh, cười tà ác nhìn Lý Mộc Lâm:

- He he, không sai không sai, thú cưỡi cao đẳng.

Hai mắt Tần Phong tóe lửa:

- Ư ư!

Meow Meow nằm sấp trên đầu Tần Phong, khi gã định chửi mắng thì cái đuôi của nó đâm vào miệng gã, điện gã cứng người, miệng sùi bọt mép.

Lý Thiên Mệnh nói với Lý Mộc Lâm:

- Biết trước sẽ thảm như vậy thì cần gì chủ động tìm đánh? Tiếp theo, ta hỏi vấn đề, ngươi phụ trách trả lời, nếu không sẽ biết thủ đoạn của ta tàn nhẫn thế nào.

Lý Mộc Lâm chỉ có thể khuất nhục cúi đầu.

Lý Thiên Mệnh nhìn Lý Mộc Lâm, ánh mắt nguy hiểm:

- Thập Phương Đạo Cung là cái gì?

Lý Mộc Lâm đáp:

- Học cung truyền thừa vô số năm trong Thần Đô, cái nôi của Ngự Thú Sư thiên tài Cổ Chi Thần quốc, vô số cường giả, có địa vị rất cao trong Thần Đô.

- Cao tới trình độ nào?

- Tóm lại là cao hơn Kỳ Lân cổ tộc chúng ta bây giờ.

- So với thượng cổ hoàng tộc thì sao?

- Chắc chắn không bằng, nhưng có chút quyền lên tiếng.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Lai lịch của Thập Phương Đạo Cung là gì?

- Nghe nói lãnh thổ Cổ Chi Thần quốc hiện tại xưa kia thuộc về Thập Phương Đạo Cung, khi đó Thập Phương Đạo Cung là tông môn lớn nhất, thiên hạ hướng tới. Sau này thượng cổ hoàng tộc Cổ Chi Thần quốc vươn lên, đánh bại Thập Phương Đạo Cung, thành lập quốc gia, dùng quốc gia cai trị lãnh thổ. Thế lực sót lại của Thập Phương Đạo Cung được thượng cổ hoàng tộc tha cho chuyển thành học cung, bồi dưỡng nhân tài cho Cổ Chi Thần quốc.

Lý Mộc Lâm trả lời rất tỉ mỉ, vì nàng sợ Lý Thiên Mệnh biết đáp án nhưng cố ý hỏi thử nàng.

Bình Luận (0)
Comment