Lý Thiên Mệnh nheo mắt hỏi:
- Ta hỏi ngươi, Thập Phương Đạo Cung và Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp của Đông Hoàng Cảnh có liên quan không?
Lý Mộc Lâm đáp:
- Có, Thập Phương Đạo Cung đặt ra quy tắc tranh cướp Đông Hoàng Kiếm.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng hỏi:
- Tại sao không có ai cướp đi Đông Hoàng Kiếm? Tại sao ba vị thái thượng không cướp nó?
Vấn đề này trùng hợp là Lý Mộc Lâm đã hỏi trưởng bối, vì mọi người đều thắc mắc.
Lý Mộc Lâm ngoan ngoãn nói:
- Phụ thân của ta nói đó là bởi vì tổ tiên của thánh tộc Lý thị Lý Thần Tiêu là nhân vật có công huân của Thập Phương Đạo Cung, từng lập chiến công tuyệt thế cho Thập Phương Đạo Cung. Để Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp lại Đông Hoàng Cảnh là tổ huấn của Thập Phương Đạo Cung. Trừ thánh tộc Lý thị ra vốn không có ai có thể thật sự khống chế hai vật thần này, cướp đi cũng vô ích.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu:
- Lại là Lý Thần Tiêu?
Phụ thân của hắn đến từ Kỳ Lân cổ tộc, mẫu thân đến từ thánh tộc Lý thị.
Thì ra mình được Thập Phương Đạo Cung bảo vệ là nhờ vào thánh tộc Lý thị.
Chiến công tuyệt thế?
Rốt cuộc Lý Thần Tiêu đã làm gì mà được học cung hùng vĩ truyền thừa vạn năm ghi nhớ đến tận bây giờ?
- Nói vậy là Thập Phương Đạo Cung có lẽ sẽ là tia hy vọng của mình, nhờ tầng quan hệ thân phận này mà mình càng dễ sống sót.
Hèn gì ba vị thái thượng không dùng cái chết bắt ép mà chỉ nói là cho Lý Thiên Mệnh đi Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Lý Thiên Mệnh mới hỏi đến đây thì dưới núi vang tiếng động lớn.
Lý Thiên Mệnh đứng lên, dưới ánh trăng, hắn trông thấy nhiều bóng người xông lên.
Rốt cuộc chờ đến giây phút này, Lý Mộc Lâm nước mắt lưng tròng nói:
- Nhi tử tội nhân, ngươi chết chắc rồi! Các huynh đệ tỷ muội bằng hữu sẽ báo thù cho chúng ta!
Bốp!
Lý Thiên Mệnh tát một cái đánh gãy răng Lý Mộc Lâm.
Huỳnh Hỏa tức giận nói:
- Ngươi làm gì kỳ vậy? Sao nỡ đánh nữ nhân tàn nhẫn thế?
Lý Thiên Mệnh vặc lại:
- Mới rồi ngươi nhẹ tay lắm sao?
- Vớ vẩn, ta là gà quân tử.
Trong khi Huỳnh Hỏa còn cãi bướng thì động tĩnh dưới núi càng lớn.
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, ít nhất có hàng ngàn người lao tới.
Phỏng chừng là vì Lam Hoang đánh nhau gây tiếng động quá lớn, kinh động bọn họ.
Hàng ngàn người phần lớn đều là người trẻ tuổi, chắc cũng có nhiều trưởng bối nhưng đều giấu mình trong bóng tối, không lộ mặt.
Chỉ có người trẻ tuổi mới có nhiệt huyết xông lên.
Ít nhất hơn sáu trăm người, đều là thanh thiếu niên dưới ba mươi tuổi, bọn họ nghe tiếng đánh nhau nên chạy tới.
Bọn họ thấy ngay Tần Phong và Lý Mộc Lâm vô cùng thê thảm.
- Đây là ai, bị đánh ra nông nỗi này?
- Hình như là Tần Phong và Lý Mộc Lâm.
- Chẳng phải dặn là đêm nay khoan ra tay sao? Tại sao bọn họ giành tới trước:
- Chắc muốn trút giận, nhưng hình như bị đánh.
- Sao nhi tử tội nhân mạnh thế? Có thể đánh bại cả Tần Phong và Lý Mộc Lâm?
- Mạnh không là vấn đề, nhưng quá kiêu ngạo rồi. Hắn làm vậy là sao? Không thèm để chúng ta vào mắt?
- Đúng vậy! Hắn dám đánh trả?
Trong phút chốc, vô số ánh mắt ăn thịt người nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Trưởng bối nhà Tần Phong và Lý Mộc Lâm xuất hiện, quả nhiên đều là sâu không lường được, ít nhất sánh bằng Diệp Thiếu Khanh.
Bọn họ lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh lùi lại một khoảng cách cho bọn họ rước về nhi tử, nữ nhi.
Tần Phong nói chuyện:
- Phụ thân, hãy báo thù cho nhi, giết súc sinh này!
Nhưng gã lại bị ăn tát.
- Rất nhiều người muốn giết hắn, làm gì đến lượt ngươi, ta còn chưa xếp hàng được!
Nhưng phụ thân của Tần Phong nói đúng, đêm nay đã vội chạy tới trút giận, gã không ngoan chút nào.
Bị đánh thành như vậy thì càng mất mặt.
Bọn họ cũng muốn trả thù Lý Thiên Mệnh, mấu chốt là mấy chục vạn người đều đang đợi trả thù.
Cứ như vậy, Lý Thiên Mệnh và mấy trăm người trẻ tuổi đối diện.
Trong đó có nhiều thiên tài Kỳ Lân cổ tộc ngang ngửa Tần Phong, không ngờ trình độ trung bình cao như vậy.
Kỳ Lân cổ tộc lấy gia tộc làm đơn vị, ví dụ trong tông phủ Mặc gia có nhiều gia tộc lớn, mỗi nhà là một tòa phủ đệ rộng rãi, trình độ từng nhà không chênh lệch quá lớn.
Ví dụ cấp bậc như Tần Phong đầy rẫy trong tông phủ Mặc gia, càng không tính tới nguyên Kỳ Lân cổ tộc.
Những người này đều bừng bừng lửa giận nhìn Lý Thiên Mệnh.
Hắn bật cười:
- Một người oán hận ta thì ta phải nín nhịn, tránh cho đắc tội với người. Mười người oán hận ta thì ta càng phải nhịn, nhưng mấy chục vạn người oán hận ta, ước gì giết ta để trút giận thì còn nhịn cái khỉ gì!
Lý Thiên Mệnh tin tưởng dù bây giờ có quỳ xuống cầu xin, khóc ròng rã thì đám người này vẫn sẽ không thay đổi ánh mắt rực lửa kia.
Bọn họ dồn nhiều tức giận ghét lây Lý Thiên Mệnh.
- Không có gì để nói, ta là nhi tử của hắn thì nên gánh những điều này. Nợ cha con trả, rất công bằng. Nhưng đừng hòng ta nhận mệnh!
Lý Thiên Mệnh không thể nào buông xuôi như vậy được, mặc cho đám người này đánh mình trút giận.
Hắn cho rằng mình chưa nhìn thấy sự thật.
Nghĩ thông tất cả, Lý Thiên Mệnh tuyệt đối không cúi đầu trước mặt bọn họ.
Quỳ xuống van xin cũng vô dụng thì cần gì hạ thấp mình?
Cho nên Lý Thiên Mệnh đối diện với họ, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng những cặp mắt tức giận.
- Nhìn gì nữa? Đánh đi chứ, đồ hèn!
Mới tới đã bị cả đám người chỉ trích khiến Lý Thiên Mệnh bực mình.
Câu này thốt ra, mọi người sôi trào.
Một người khiến mấy chục vạn người tức giận đến mức sợ nặng tay quá giết chết, vậy mà dám nói bọn họ hèn?
- Giết hắn!!!
Trong phút chốc, mấy trăm người trẻ tuổi gầm rống, liều mạng xông lên.
- Dừng tay!
Bóng người chồng lên nhau, trưởng bối các nhà đứng ra chặn lại, lỡ Lý Thiên Mệnh chết ở đây thì mất mát lớn.
Đúng như Lý Thiên Mệnh dự đoán, không có một người xông tới trước mặt hắn.
Đúng là một điều kỳ diệu.
Rất nhiều người muốn đánh hắn, kết quả dẫn tới không một người nào đánh được, vì sợ lỡ tay giết người thì lỗ to.
- Ha ha ha!
Một thiếu niên nhìn mấy trăm người tức giận rít gào với mình, vậy mà hắn cất tiếng cười to.
- Ngươi có tư cách gì cười? Là phụ thân của ngươi hại toàn tộc chúng ta, nhi tử của tội nhân thiên cổ chết một vạn lần cũng không đủ đền tội!
- Ai đến giết hắn đi, nghiền xương của hắn thành tro!
- Giết chết quá có lời cho hắn, để hắn khóc, khóc suốt đời!
Những ánh mắt hung ác, vô tình cho Lý Thiên Mệnh nhìn thấu hiện thực.
Bọn họ có lý do riêng, có cơn giận chính đáng.
Nhưng giận chó đánh mèo và trút giận không lý trí đều đổ dồn lên người Lý Thiên Mệnh.
Ai thèm chịu đựng bực tức này quỳ xuống van xin bọn họ chứ?
Ít nhất Lý Thiên Mệnh không muốn, giờ phút này hắn không muốn cúi đầu, hắn chỉ muốn đi tìm sự thật, tìm ra đáp án.
- Biến về hết!
Ngay lúc này, Mặc Vũ Thái Thượng xuất hiện bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Đám đông tức giận dần lắng xuống, nhưng núi lửa giấu trong lồng ngực sẽ có lúc phun trào.
Nhiều người rống to:
- Thái thượng, hắn đánh bị thương Tần Phong và Lý Mộc Lâm, trong mắt không người, không thèm để chúng ta vào mắt!
Mặc Vũ Thái Thượng thản nhiên nói:
- Hai Thiên Ý đệ bát trọng mà không đánh lại hắn thì có tư cách gì tức giận?
Mọi người nói không ra lời.
Mặc Vũ Thái Thượng quát mắng:
- Trở lại, ba canh giờ sau họp toàn tộc, đến lúc đó đi Kỳ Lân thánh đàn!
- Đúng rồi, thêm Nhất Thế Chú cho hắn!
- Để hắn chịu đựng mọi thứ như chúng ta đã chịu!
- Ném vào Nhiên Hồn Luyện Ngục, suốt đời không được đi ra!
Những oán niệm thù hận quá mạnh mẽ, khiến Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười.
Thật là người đang ngồi trong nhà cũng gặp tai họa trên trời rớt xuống, làm hắn đến bây giờ còn chưa phản ứng lại.