Nhưng hắn biết, hiện tại chỉ mới là tông phủ Mặc gia.
Ba canh giờ sau sẽ đối mặt tức giận ngập trời của mấy chục vạn Kỳ Lân cổ tộc.
- Thế giới này đúng là kỳ diệu, ha ha.
Lý Thiên Mệnh đang tự giễu.
Nhưng dường như Mặc Vũ Thái Thượng cho rằng hắn đắc ý sau khi chiến thắng, nên lạnh nhạt nói:
- Ngươi kiêu ngạo cái gì? Chẳng qua đánh bại hai tiểu bối tầm thường. Trong Kỳ Lân cổ tộc có nhiều thiên tài mà ngươi không với tới được, tiếp theo hãy tăng kiến thức đi, đừng làm ếch ngồi đáy giếng.
Mặc Vũ Thái Thượng nói xong xoay người đi.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Tốt, ta rất mong đợi.
Chớp mắt đã đến giờ.
Đại hội toàn tộc chính thức bắt đầu.
Kỳ Lân thánh đàn.
Đây là một tòa tế đàn rộng lớn, to cỡ một nửa Thánh Thiên Phủ, nằm ngay chính giữa Tông Phủ Thành.
Tế đàn cao ba thước, chính giữa có một hố sâu hình tròn, trong hố ánh lửa ngút trời, ngọn lửa thiêu đốt khiến nguyên Kỳ Lân thánh đàn vô cùng nóng cháy.
Đó là lối vào Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Đằng trước tế đàn có mảng lớn đất trống.
Trên đất trống đã đứng rậm rạp tộc nhân Kỳ Lân cổ tộc, đưa mắt nhìn ít nhất có mấy chục vạn người sát vai nhau.
Quy mô và nội tình của Kỳ Lân cổ tộc hơn xa thánh tộc Lý thị vạn năm, dù hiện giờ không còn phong quang nhưng đưa mắt nhìn vẫn có cường giả nhiều như rừng.
Trong đó, trưởng bối trên năm mươi tuổi miễn là tư chất không kém thì đều tu luyện đến cảnh giới Thánh.
Nguyên Đông Hoàng Cảnh chỉ có hai Thiên Chi Thánh cảnh là Quân Thánh Tiêu, Lý Vô Địch, nhưng trong mấy chục vạn người Kỳ Lân cổ tộc tại đây thì có quá nhiều Thiên Chi Thánh cảnh.
Giờ này phút này.
Mấy chục vạn Kỳ Lân cổ tộc nội tình thâm sâu không thảo luận ồn ào, không kêu gào chửi rủa, mọi người cùng nhìn phương hướng Kỳ Lân thánh đàn, ngọn lửa đốt cháy trong mắt họ.
Trong tầm mắt của họ, Mặc Vũ Thái Thượng của Mặc Kỳ Lân tộc dẫn theo một người trẻ tuổi áo đen tóc trắng từ trên trời giáng xuống ngay trên Kỳ Lân thánh đàn.
Trong khoảnh khắc đó, mấy chục vạn tầm mắt rực lửa rơi vào người thiếu niên.
Trong phút chốc, có thể nghe thấy tiếng lửa bập bùng cháy trong lồng ngực họ, tựa như mãnh thú gầm rống.
Đây là áp lực lớn cỡ nào?
Nếu không có thần kinh thép, trường hợp như vậy đủ khiến người như bị sét đánh, chân mềm như bún quỳ xuống đất, không bò đi đâu nổi.
Trong đó thậm chí có ánh mắt của cường giả Thiên Chi Thánh cảnh.
Không ai nói chuyện, mấy chục vạn nhưng tầm mắt rực lửa đã nói cho Lý Thiên Mệnh biết bọn họ căm thù Lý Mộ Dương đến mức nào.
Giờ thì nợ cha con trả.
Lửa giận và thù hận đến từ bọn họ tựa như gió lốc bão tố ập đến, đè trên linh hồn của Lý Thiên Mệnh.
Trong mắt bão, Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Có thể khiến nhiều người như vậy hận mình, xem như ta ở trên đỉnh cuộc đời rồi, thật không dễ dàng.
Lý Thiên Mệnh đứng thẳng tắp trên Kỳ Lân thánh đàn, nhìn thẳng phía trước, không chút e dè.
Một nam nhân trung niên cao to vạm vỡ đi tới, gã để râu, mắt sâu thẳm như biển, môi treo nụ cười nhạt, ánh mắt đầy áp lực từ trên cao nhìn xuống Lý Thiên Mệnh:
- Tâm tình vững vàng đấy, nhưng tiếp theo sẽ là lúc ngươi khóc.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi là ai?
- Người thêm Nhất Thế Chú cho ngươi, Kỳ Lân Vương của Mặc Kỳ Lân tộc; Tần Định Thiên!
Không nói đến ba vị thái thượng, chỉ riêng Kỳ Lân Vương của Mặc Kỳ Lân tộc Tần Định Thiên thì Lý Thiên Mệnh đoán gã mạnh hơn Lý Vô Địch.
Chỉ riêng Mặc Kỳ Lân tộc đã có mười vị Kỳ Lân Vương, các tộc khác chắc cũng vậy, đây đã là thân phận đỉnh cấp trong Kỳ Lân cổ tộc.
Tần Định Thiên nói xong đứng cạnh Lý Thiên Mệnh, quay mặt hướng mấy chục vạn Kỳ Lân cổ tộc.
- Các vị, người này là nhi tử của tội nhân Lý Mộ Dương! Nào, nói cho mọi người biết tên của ngươi là gì?
Giọng nói của Tần Định Thiên đinh tai nhức óc, rõ ràng đè ép Lý Thiên Mệnh, buộc hắn phải đổi tên khác trước mặt mọi người.
Lý Thiên Mệnh thẳng thắn nói:
- Đi không thay tên ngồi không đổi họ, ta đây là Lý Thiên Mệnh!
Cái tên thốt ra, toàn trường yên tĩnh.
Kỳ Lân Vương Tần Định Thiên âm trầm cười nói:
- Tốt lắm, chọc giận hoàng tộc Cổ Chi Thần quốc, kết cuộc của ngươi sẽ càng thảm.
Ở trong mắt Tần Định Thiên thì Lý Thiên Mệnh đang tự làm tự chịu.
Cái tên này khiến Kỳ Lân cổ tộc bàn tán xôn xao.
- Thiên Mệnh, đó chẳng phải là phong hào của công chúa sao?
Rất nhiều trưởng bối biết chuyện này.
- Lý Mộ Dương điên rồi, đặt tên này cho hắn!
- Thật là không biết sống chết!
- Mệt tên này làm việc không có suy nghĩ còn tưởng rằng mình gan dạ lắm.
- Ta cảm thấy hắn nghĩ thoáng đó chứ, biết chính mình chết chắc rồi, không sống yên nổi thì chẳng bằng biểu hiện oanh liệt chút, ít nhất có thể cảm động chính mình.
- Buồn cười.
Mấy chục vạn người thi nhau lên tiếng, toàn trường ồn ã, nhưng cơ bản có thể nghe rõ từng câu.
Quả nhiên, trong Kỳ Lân cổ tộc này đa số người căm hận mình, giận chó đánh mèo mình, sẽ không có người đứng ra bênh vực mình.
Tần Định Thiên hét to:
- Yên lặng!
Toàn trường yên tĩnh lại.
Tần Định Thiên nghiêng người nhìn Lý Thiên Mệnh, tuyên bố:
- Lý Mộ Dương tội nghiệt ngập trời, là nhi tử của tội nhân, nếu ngươi đã về Kỳ Lân cổ tộc thì phải chịu tội thay phụ thân!
Tần Định Thiên lạnh lùng nói:
- Trải qua thái thượng, Kỳ Lân Vương toàn thể quyết định, hôm nay thêm Nhất Thế Chú cho nhi tử tội nhân rồi nhốt vào Nhiên Hồn Luyện Ngục, suốt đời suốt kiếp không được đi ra! Các vị có vừa lòng không?
Có người nói chuyện tất nhiên có người la ó, bọn họ cảm thấy la lớn mới sướng:
- Lời cho hắn quá, nên phế bỏ tu vi, giết thú bản mệnh rồi mới ném vào!
- Đúng vậy! Nhẹ tay với hắn quá rồi, ta cảm thấy nên ném hắn vào kết giới Nhiên Hồn, cho hắn cùng Nhiên Hồn tộc chịu tội đốt hồn!
- Chặt hết hai tay hai chân, rút lưỡi, đâm mù mắt, cắt tai mũi, chấp hành ngay trên Kỳ Lân thánh đàn đi, chúng ta muốn nghe tiếng la hét của hắn!
Nhốt vào Nhiên Hồn Luyện Ngục thì nhằm nhò gì, mỗi năm từng người đều phải bỏ ra nửa năm chịu khổ trong Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Tuy hắn suốt đời suốt kiếp không được đi ra, nhưng như vậy chưa đủ sướng.
Bọn họ không hay biết phiền não của đám thái thượng.
Tần Định Thiên cười nói:
- Gấp gáp làm gì, sau này còn nhiều thời gian, chơi từ từ, đúng không?
- Nói cũng phải.
- Đầu tiên là buộc Lý Mộ Dương lộ mặt, cho hai phụ tử chết chung!
- Đúng vậy! Lý Mộ Dương mới là tội nhân thiên cổ, nhường vai quan trọng cho hắn!
- Nếu không như vậy thì sao trút ra mối hận của tộc chúng ta?
Hiển nhiên cơn giận của mấy chục vạn người nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh, nhưng cũng khiến hắn khó chịu.
- Ta sẽ tự mình tìm ra sự thật, cũng ghi nhớ mỗi câu các ngươi nói.
Tần Định Thiên bật cười nói:
- Đừng nằm mơ, nào, cho ngươi nếm mùi Nhất Thế Chú.
Trước bao ánh nhìn, Tần Định Thiên lấy một cái ấn to màu đen ra.
Khói đen dày đặc quấn quanh ấn to màu đen, bên trên có bảy mươi sợi thánh thiên văn nói lên Nhất Thế Chú Ấn này là đỉnh cấp.
Thánh thiên văn diễn biến kỳ diệu, còn có thể sử dụng thêm Nhất Thế Chú cho người khác, Lý Thiên Mệnh được mở mang tầm mắt với sự huyền diệu của đạo thiên văn.
Đạo Thần Văn Sư phức tạp như đạo tu luyện cộng sinh.
Nhất Thế Chú Ấn này là Cổ Chi Đại Đế ban cho Kỳ Lân cổ tộc.
Nhiều người mắt sáng rực thúc giục:
- Nhất Thế Chú, mau ấn vào!
Tần Định Thiên nhấc chân bước lại gần, tay đè vai Lý Thiên Mệnh, dùng Thánh Cung Nguyên Lực bàng bạc khống chế hắn không cho chống cự.
Sau đó Tần Định Thiên cười nanh tranh giơ Nhất Thế Chú Ấn lên nhấn xuống đầu Lý Thiên Mệnh.