Mắt Lý Thiên Mệnh lóe tia nguy hiểm, ánh mắt hắn nhìn Tần Định Thiên như lúc trước đã nhìn Tư Không Kiếm Sinh.
Lý Thiên Mệnh không ngại chấp hành Nhất Thế Chú Ấn, nhưng bị cú vỗ này làm khí huyết cuồn cuộn, nội tạng xuất huyết nhẹ, đây tuyệt đối là thù riêng.
Nhất Thế Chú Ấn đã in lên trán, thoáng chốc như có vô số sâu độc chui vào óc.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tần Phong là người của gia tộc của ngươi đúng không?
Tần Định Thiên cười nói:
- Đoán đúng rồi, thông minh. Ngươi có chút bản lĩnh đấy, tiếc rằng trúng Nhất Thế Chú thì thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của ngươi sẽ bị hao tổn một nửa.
Lý Thiên Mệnh cao mày:
- Ư!
Đúng như Tần Định Thiên nói, Nhất Thế Chú quả nhiên khiến người rất khó chịu, những lực lượng chui vào người như sâu độc cắn xé máu thịt toàn thân.
Ngay lúc này, Thái Nhất Tháp trong không gian bản mệnh tự động khuếch tán ánh sáng trắng, hóa thành chất lỏng màu trắng thấm nhuần nội tạng của Lý Thiên Mệnh.
Khi khói đen của Nhất Thế Chú đụng chạm quỳnh dịch màu trắng của Thái Nhất Tháp thì bỗng nhiên kịch liệt bốc hơi, đốt thành tro tàn.
Thái Nhất Tháp bị kích động lắc lư ù ù, càng nhiều quỳnh dịch trắng chảy khắp người Lý Thiên Mệnh.
Bùm!
Lực lượng của Nhất Thế Chú hoàn toàn bị đốt thành tro, một tòa tháp báu màu trắng mờ ảo hiện ra trên người Lý Thiên Mệnh, bỗng đánh bật Nhất Thế Chú Ấn.
Bùm!
Tần Định Thiên hét to, bị đẩy lùi mấy bước, Nhất Thế Chú Ấn trong tay cũng văng ra ngoài, rớt mạnh xuống đất, lăn xuống Kỳ Lân thánh đàn.
Giờ phút này, mấy chục vạn người đều nhìn thấy ảo ảnh Thái Nhất Tháp, người có kiến thức rộng nhận ra ngay.
- Chuyện gì xảy ra?
- Không thể nào!
Trong phút chốc mấy chục vạn người ngơ ngẩn xoe tròn mắt nhìn cảnh tượng khó tin này.
Tần Định Thiên bị chấn khí huyết cuồn cuộn, Thái Nhất Tháp hiện ra trên người Lý Thiên Mệnh, mọi người nhìn trán của hắn thì thấy rõ ràng Nhất Thế Chú không thành công.
Nhiều người mặt đần ra lẩm bẩm:
- Hơn bốn mươi năm qua, đây là lần đầu tiên phải không?
Mới rồi còn la ó vui sướng khi người gặp họa, giờ bọn họ thấy thật khó chịu.
- Đó là Thái Nhất Tháp mà Lý Thần Tiêu để lại, không ngờ nằm trong người của hắn!
- Hình như hắn còn nắm giữ Đông Hoàng Kiếm.
- Thái Nhất Tháp cản trở Nhất Thế Chú Ấn?
- Loại vật thần này nằm trong tay hắn thật là phí của trời! Nếu không phải lệnh cấm của Thập Phương Đạo Cung, những người khác không cách nào chính thức sử dụng được hai thứ vật thần này thì làm gì đến lượt hắn chấp chưởng?
Nguyên Kỳ Lân thánh đàn ồn ã tiếng người, ánh mắt của họ càng táo bạo hơn.
- Có cách gì bảo quản Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp trước được không?
- Có thể lấy đi Đông Hoàng Kiếm, nhưng hình như Thái Nhất Tháp nằm trong người của hắn.
- Thì moi nó ra!
Lý Thiên Mệnh nghe tất cả lời đó, không kìm được bật cười:
- Nhất Thế Chú Ấn này là rác rưởi gì mà ngay cả ta cũng không nguyền rủa được, ngại quá, xem ra các ngươi thất bại. Mất mặt.
Mọi người giật nảy mình.
Nhi tử của tội nhân, rơi vào ngục tù còn dám mỉa mai như vậy?
Trong phút chốc kích thích lửa giận ngập trời.
- Ngươi đi chết đi!!!
Nhiều người điên tiết muốn xông lên giết người, nếu đám đông tấn công thì chắc chắn Lý Thiên Mệnh không còn mẩu vụn.
- Dừng tay!
Kết quả là họ vẫn bị người mình ngăn cản.
Lý Thiên Mệnh lại lần nữa cười to bảo:
- Đừng dừng lại, giỏi thì nhào vô, dù sao các ngươi đông người, đâu sợ mất mặt.
Xôn xao!
Cái này là chọc vào tổ ong vò vẻ, một nửa Kỳ Lân cổ tộc tức giận suýt bể phổi, ai nấy mắt đỏ ngầu tóe lửa.
- Tất cả đứng lại hết!
Tiếc rằng hơn mười vị Kỳ Lân Vương, mấy thái thượng đứng ra trấn áp toàn trường, ngăn cản những người bị chọc giận.
Trông thấy cảnh này, lòng Lý Thiên Mệnh thầm tính toán.
Hắn đã thí nghiệm ra, quả nhiên bọn họ sẽ không giết hắn, cũng đại khái đoán được nguyên nhân do đâu, có lẽ liên quan đến thánh tộc Lý thị, Thập Phương Đạo Cung.
Đương nhiên, cũng có thể là vì hắn là mồi dụ Lý Mộ Dương, giết thì lãng phí.
Tần Định Thiên trầm giọng hỏi:
- Ngươi thật sự không sợ chết?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Không thể nói như vậy, các ngươi hận ta thấu xương, dù ta có quỳ lạy van xin thì kết quả vẫn không thay đổi.
Tần Định Thiên phải thừa nhận rằng Lý Thiên Mệnh nói rất có lý.
Mãi đến lúc này, các cường giả Kỳ Lân cổ tộc mới trấn áp toàn trường.
- Để chúng ta làm!
Ba vị thái thượng Sùng Dương, Cảnh Nguyệt, Bách Tinh nhặt Nhất Thế Chú Ấn lên, bước tới gần Lý Thiên Mệnh.
- Dù thế nào cũng phải thêm Nhất Thế Chú!
- Cùng nhau làm!
Cả ba chớp mắt áp sát Lý Thiên Mệnh, bọn họ ra tay thì hắn không có chút cơ may nhúc nhích được.
Bùm!
Nhất Thế Chú Ấn nhấn xuống, não cũng bị chấn động theo.
Cả ba thúc đẩy, Nhất Thế Chú Ấn dâng tràn ra tất cả uy lực, xé rách máu thịt chui vào, sâu đen hóa thành mãnh thú màu đen.
Nhưng lần này Thái Nhất Tháp phản ứng càng nhanh, ảo ảnh tháp mờ ảo che trên đầu.
Oong!
Uy lực thần diệu của Thái Nhất Tháp khiến ba vị thái thượng thay đổi sắc mặt, nhưng ba người cùng nhau ra tay, dùng vật sống đối kháng vật chết, khổ sở kiên trì.
Dường như Kỳ Lân thánh đàn cũng rung rinh theo.
- Thêm Nhất Thế Chú cho hắn mà gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Nhiều người ngơ ngác ngó nhau, không hiểu nổi. Người trẻ tuổi đến từ Đông Hoàng Cảnh trừ to gan một chút thì còn điểm đặc biệt gì?
Mãi đến phút cuối.
Bùm!
Ba vị thái thượng bị hất văng ra.
- Thành công không?
Đám người tức giận vội nhìn sang, chỉ thấy trên trán Lý Thiên Mệnh có thêm một dấu ấn nguyền rủa màu đen.
Có ít nhất mười vạn người cất tiếng cười:
- Thành công!
- Lần này thì thành Kỳ Lân cổ tộc thật sự!
- Cả đời đừng hòng rời khỏi Nhiên Hồn Luyện Ngục.
- Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi bị hủy hoàn toàn, vào Nhiên Hồn Luyện Ngục rồi cả đời hắn kẹt lại ở cảnh giới hiện tại.
- Đúng thế, còn chúng ta hàng năm có thể ra ngoài nửa năm.
- Ai kêu hắn láo, chờ khóc chết đi!
Dường như đại cuộc đã định.
Ba vị thái thượng khó khăn bình tĩnh lại, bọn họ nhìn kỹ, quả nhiên đã thành công thêm Nhất Thế Chú, vở hài kịch kết thúc, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Sùng Dương Thái Thượng tuyên bố:
- Thành công thêm Nhất Thế Chú!
Lý Thiên Mệnh sửng sốt:
- Thành công?
Tại sao hắn không có cảm giác gì?
Có Thái Nhất Tháp nên Lý Thiên Mệnh không cảm giác lực lượng Nhất Thế Chú tàn phá cơ thể, cùng lắm là trên trán hơi tê.
- Bọn họ hiểu biết Nhất Thế Chú, nói thành công thì cứ tin là vậy đi.
Lý Thiên Mệnh khá vô tư, dù sao hắn không có cảm giác gì khác.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đoán Nhất Thế Chú thế này thì ít nhất không thể ảnh hưởng thiên phú của mình.
Sùng Dương Thái Thượng tuyên bố:
- Áp nhi tử của tội nhân thiên cổ này vào Nhiên Hồn Luyện Ngục, suốt đời không được ra ngoài. Toàn Kỳ Lân cổ tộc, hễ ai thương hại hắn thì bị xử cùng tội!
Xôn xao!
Có ít nhất mười vạn người cười lớn.
- Thái thượng lo xa quá!
- Ước gì lột da rút gân, nghiền xương thành tro chứ nói gì đồng tình hắn?
- Kẻ nào đồng tình hắn thì lão tử sẽ là người đầu tiên đâm chết, mợ nó! Nếu không phải tại phụ thân của hắn thì bây giờ lão tử đã thoải mái ở trong Thập Phương Đạo Cung tu luyện tán gái rồi, cảnh giới ít nhất cao hơn bây giờ ba trọng.
- Mau ném vào!
Tần Định Thiên bước tới, định bắt giữ Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng đụng vào ta, ta tự biết đi.
Tần Định Thiên vẫn vươn tay túm sợi tóc trắng của Lý Thiên Mệnh:
- Ha ha, màu tóc đẹp đấy, chắc cũng đủ cứng để kéo thân thể của ngươi đi.
Tần Định Thiên định kéo tóc Lý Thiên Mệnh mãi cho tới khi vào Nhiên Hồn Luyện Ngục?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đàn bà nhà quê đánh nhau mới kéo tóc, các hạ thấp kém đến thế sao?
Tần Định Thiên cười lớn, định hành động:
- Với dư nghiệt tội nhân như ngươi thì cần gì phẩm chất?
Ngay lúc này.
Một người mặc áo giáp vảy Mặc Kỳ Lân đi vào bẩm báo:
- Bẩm báo các vị thái thượng, người của Thập Phương Đạo Cung xin gặp!