Vân Trăn Trăn nhìn Ninh Vô Song bằng ánh mắt khó tin, cho đến chết nàng vẫn không biết tại sao sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Bùm!
Xác chết của Vân Trăn Trăn ngã thẳng tắp xuống đất.
Ninh Vô Song dửng dưng cất Điện Ma Cửu Tiết Liên, lau vết máu dính trên người.
Bên kia, Bách Lý Truy Tinh đuổi theo, giải quyết Điện Giác Lôi Kỳ Lân chạy trốn.
Ninh Vô Song hỏi:
- Đã tạo ra dấu vết lửa và sét trên người Điện Giác Lôi Kỳ Lân chưa?
Giọng Bách Lý Truy Tinh khàn khàn nói:
- Rồi.
Bách Lý Truy Tinh nhìn thoáng qua Vân Trăn Trăn, làm chuyện tàn sát cùng tộc khiến gã hơi căng thẳng:
- Bắt đầu từ bây giờ thật sự không có đường lui.
Ninh Vô Song nói:
- Đừng cảm khái nữa, đặt vảy rồng vào tay của nàng, để nàng nắm lấy.
- Ừm!
Bách Lý Truy Tinh làm theo.
Ninh Vô Song nói:
- Lột đồ của nàng ra, chế tạo trạng thái chết bị hãm hiếp sau đó ngược giết.
Bách Lý Truy Tinh nhức đầu hỏi:
- Cái gì?
Ninh Vô Song nói:
- Với phụ thân thì nữ nhi bị hãm hiếp sau đó bị ngược giết sẽ càng mất lý trí hơn.
- Được rồi, ngươi thật độc.
Bách Lý Truy Tinh xé rách quần áo của Vân Trăn Trăn, để lại vài dấu tay mơ hồ trên những phần nhạy cảm.
Ninh Vô Song lườm gã:
- Ngươi biết cái gì là dấu bị vũ nhục không?
Bách Lý Truy Tinh buồn bực nói:
- Nhưng đây là xác chết!
Ninh Vô Song nói:
- Không kêu ngươi hãm hiếp thật, làm cho giống chút.
- Được rồi.
Mãi đến khi Ninh Vô Song vừa lòng, hai người mới rời đi.
- Sau đó thì sao?
- Đợi nàng bị phát hiện.
. . .
Thời gian trôi qua.
Nếu Lý Thiên Mệnh không nhớ lầm thì hắn đến Nhiên Hồn Luyện Ngục đã hơn hai tháng.
Việc tu luyện chẳng những không chậm trễ ngược lại tiến triển nhanh hơn lúc ở Đông Hoàng Cảnh nhiều, thật là bất ngờ.
Đại khái vào ngày thứ bảy mươi lăm, Lý Thiên Mệnh lại đột phá cảnh giới.
- Thiên Ý cảnh đệ bát trọng!
Lý Thiên Mệnh rất vui vẻ, hắn cảm thụ rõ rệt một người ba thú lột xác mạnh mẽ.
Bạch Tử Căng rung động nói:
- Sao Thú Nguyên của ngươi còn có thể tăng lên?
- Đã nói với Bạch tỷ tỷ rồi, ta không phải đệ cửu trọng.
- Hiện tại chung quy là đệ cửu trọng rồi đi?
- Vẫn chưa, còn kém một trọng.
Bạch Tử Căng vịn trán:
- Đệt mợ.
- Bạch tỷ tỷ sao lại nói lời thô tục?
- Có hả? Không có.
Bạch Tử Căng nhìn Lý Thiên Mệnh bằng ánh mắt xem quái vật:
- Nếu có thể thì ta thật muốn giải phẫu ngươi, nhìn xem trong thân thể của ngươi có phải chứa quái thú gì không.
- Có nam nhân trung niên biến thái.
Bạch Tử Căng bực mình muốn cốc đầu hắn:
- Trung niên cái đầu ngươi!
Khiến Bạch Tử Căng buồn bực là tiểu tử này đột phá cảnh giới thì thôi đi, tiếp theo lập tức tu luyện Thần Tiêu kiếm quyết.
Không phải đệ tam kiếm mà là Thần Tiêu đệ tứ kiếm.
- Ta nhớ là tổ tiên đời đầu của các ngươi cũng chỉ có thể tu luyện đến kiếm thứ ba đúng không?
- Đúng vậy!
- Thế thì ngươi đang làm gì?
- Làm chuyện mà tổ tiên không làm được.
- . . .
Bạch Tử Căng vịn trán nói:
- Tuy cảnh giới của ngươi thấp rất nhiều, nhưng chờ khi ngươi đến Thập Phương Đạo Cung thì nhất định có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho nhiều người.
Lý Thiên Mệnh nói:
- À mà còn bốn tháng bế quan, khi đó chắc là có thể kéo dài tuổi thọ.
Bạch Tử Căng nói:
- Ngươi mới mười mấy tuổi mà lo chi việc kéo dài tuổi thọ, chờ ngươi lớn lên thì dư sức đến Thiên Chi Thánh cảnh, thậm chí có thể tới Cổ Chi Thánh cảnh.
- Bạch tỷ tỷ, ta đã lớn rồi.
- Lớn cỡ nào?
- . . .
Bạch Tử Căng mỉm cười nói:
- Táo bạo, xung động, đơn thuần là đứa con nít.
Thì ra là vậy.
Lý Thiên Mệnh còn tưởng nàng đang hỏi chỗ nào trên người lớn, thì ra đang nói về tính cách.
Sau khi đến Thiên Ý cảnh đệ bát trọng thì Lý Thiên Mệnh đã đến rất gần với cảnh giới Thánh, vậy là Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp tạo thành áp lực cho hắn sẽ nhỏ hơn nhiều.
- Cánh cửa thứ nhất của Đông Hoàng Kiếm và thiên văn của kết giới Nhiên Hồn ít nhất cho mình tiến bộ thêm một trọng. Mục tiêu tiếp theo là viên mãn Thiên Ý và Thần Tiêu đệ tứ kiếm.
Đường tu hành của Lý Thiên Mệnh còn trong quỹ đạo, đi theo từng bước cố định.
Trong kết giới thiên văn màu đen, Lý Thiên Mệnh híp mắt lại:
- Hơn hai tháng, chắc mình đã đuổi kịp bạn cùng lứa Kỳ Lân cổ tộc rồi chăng?
Mặc Vũ Thái Thượng từng nói Lý Thiên Mệnh đừng như ếch ngồi đáy giếng, nơi này có người có thể ngược hắn.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh háo hức muốn biết có bao nhiêu người như vậy.
- Cách hơn một tháng, không biết mình lại tế luyện thú hồn thì có thể cho ba con kia thức tỉnh thần thông mới hay không?
Nói thật, liên tục bế quan hơn một tháng, mỗi ngày đều trầm tư suy nghĩ khiến người hơi mệt mỏi và kiệt quệ. Đi săn bắn là một cách trút căng thẳng.
Biết sự lợi hại của thần thông thức tỉnh mới của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, cộng thêm kiếm chiến hồn Thánh Thú không cần tiền nên Lý Thiên Mệnh muốn thử kiếm nhiều hơn.
- Bạch tỷ tỷ, lại đi săn bắn nữa không?
Bạch Tử Căng nói:
- Đi chứ, cả ngày bó chân ở đây xem ngươi tu luyện, phát mệt, không đưa Tiểu Hoàng Kê cho ta chơi.
- Bé gà không chịu nổi, Bạch tỷ tỷ chơi mèo con không?
- Không thèm, xấu quá.
Nghe câu nói đó, trong không gian bản mệnh, Meow Meow vẫn đang mơ mộng thú cưỡi cực phẩm tức hộc máu.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Tử Căng mở kết giới thiên văn, cùng Lý Thiên Mệnh xuất hiện trong tầm nhìn của người Kỳ Lân cổ tộc.
- Lý Thiên Mệnh lại ra khỏi mai rùa.
- Các vị, đã hứa với nhau cùng mắng, cùng đánh, ta không tin một mình hắn có thể đánh tất cả chúng ta.
Bên ngoài kết giới thiên văn có ít nhất mấy trăm người.
Những người này chọc Lý Thiên Mệnh máu nóng dồn lên não, vì bọn họ không biết điểm dừng.
Trong nửa năm này bọn họ không thể trút bực tức lên người Lý Thiên Mệnh nên quyết không chịu bỏ qua.
- Mọi người cùng nhau lên!
Hiện tại bọn họ có cách chơi mới, đó là mấy trăm người cùng nhau mắng.
- Mọi người biết mắng kiểu gì rồi chứ? Cứ nói về lão mẫu của hắn, nói càng khó nghe càng tốt.
Ngay sau đó, từ miệng bọn họ phun ra những lời ô uế.
- Lý Thiên Mệnh, ngươi giỏi lắm à, ngon thì đánh ta này. Nếu ngươi có thể bình an ra Nhiên Hồn Luyện Ngục thì lão tử theo họ với ngươi!
- Đánh ngươi xong trốn vào mai rùa làm đồ hèn, ta còn tưởng đâu ngươi sẽ núp trong ấy qua nửa năm.
- Lý Mộ Dương ngủ với con rùa cái nên mới sinh ra thứ không có cốt khí như ngươi!
Mấu chốt là không phải một người nói mà là mấy trăm người hùa nhau, hùng hổ, mắt đỏ ngầu nhìn Lý Thiên Mệnh.
Mặt Bạch Tử Căng đen thui.
Nếu biết trước vẫn như vậy thì nàng đã không mở kết giới thiên văn, có một điều yên lòng là Lý Thiên Mệnh mạnh hơn lúc mới đi vào rất nhiều.
- Thiên Mệnh, ngươi phải học được . . .
Bạch Tử Căng còn chưa nói xong Lý Thiên Mệnh đã xuất hiện ở trước mắt mấy trăm người kia.
Vèo!
Mấy trăm người cùng lùi lại vài bước.
- Sợ cái gì, cùng xông lên!
Có người ở phía sau xúi giục, bọn họ lập tức sấn tới trước, mấy trăm người cưỡi mấy trăm thú bản mệnh kỳ lân, một mảnh đen kịt.
- Lý Ô Quy, ngươi thử đụng vào chúng ta xem?!
Mấy trăm người cùng cười vang.
Ngay lúc này.
Lý Thiên Mệnh đột nhiên nghiêng người lao về phía bên trái, tách khỏi đám đông.
- Làm gì thế? Rụt vòi rồi?
- Ha ha ha!
Bọn họ cười càng vui vẻ.
Chỉ có một người thay đổi sắc mặt.
Đó là Bách Lý Truy Tinh.
Gã chờ ở đây đã một ngày, đợi một thời cơ.
Đúng lúc này Lý Thiên Mệnh đi ra.
Bách Lý Truy Tinh vốn tưởng mình đứng đủ xa, còn núp trong chỗ tối, gã không rõ Lý Thiên Mệnh làm cách nào trông thấy mình được.
Khi ánh mắt của đối phương khóa chặt mình thì lửa giận rực cháy trong mắt Bách Lý Truy Tinh.
- Ở trước mặt nhiều người, hắn có thể làm gì được ta?
Lửa giận vì lần trước bị cắt rách miệng đốt cháy hừng hực.