Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 600 - Chương 600 - Hiện Tại, Ta Không Nhịn Nữa

Chương 600 - Hiện tại, ta không nhịn nữa
Chương 600 - Hiện tại, ta không nhịn nữa

Bách Lý Truy Tinh ngồi trên Cửu Thiên Tinh Hà Kỳ Lân, lửa giận bừng bừng.

Bách Lý Truy Tinh không hay biết rằng, một tháng sau, cảnh giới của gã chỉ cao hơn Lý Thiên Mệnh hai trọng, huống hồ, phẩm chất Thánh Nguyên của gã chưa chắc cao hơn ba Thú Nguyên của Lý Thiên Mệnh.

Quả nhiên.

Trước mắt bao người, Lý Thiên Mệnh xuất hiện ở trước mặt Bách Lý Truy Tinh.

- Hắn tìm Bách Lý Truy Tinh làm gì?

- Bách Lý Truy Tinh là cảnh giới Thánh, hắn chạy thẳng tới chỗ đó không lẽ muốn quỳ xuống van xin.

Bọn họ nhanh chóng bao vây.

- Bách Lý Truy Tinh, lần trước để ngươi chạy, tuy ta hứa với Bạch tỷ tỷ tha cho ngươi một mạng chó, nhưng nên ăn đòn thì vẫn phải ăn.

Lý Thiên Mệnh tạm dừng trước mắt Bách Lý Truy Tinh.

Hắn dùng Động Tất Chi Nhãn vô tình thấy Bách Lý Truy Tinh núp ở phía xa xem kịch.

Bách Lý Truy Tinh hừ lạnh một tiếng:

- Buồn cười.

Bách Lý Truy Tinh tự nhận rằng lần trước tuy đánh thua nhưng hai bên chênh lệch không lớn, hiện giờ bên cạnh đều là người mình, sợ cái quái gì.

Ngay sau đó.

Lý Thiên Mệnh lắc người, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Bách Lý Truy Tinh.

Tam Sinh Ma Quyền.

Đây cũng là chiến quyết Địa Thánh thượng phẩm, ít nhất phẩm cấp cao hơn Thiểm Tinh Đạo Quyết của Bách Lý Truy Tinh.

Liên tục ba quyền đều đánh ra từ cánh tay hắc ám.

Nhân Ma Oanh Thiên Nhất Quyền!

Một quyền này đột nhiên bạo phát, nhanh như tia chớp, Bách Lý Truy Tinh phản ứng khá nhanh, Phồn Tinh Giản đâm tới trước.

Keng!

Tiếng nổ chát chúa, thần uy cú đấm cánh tay hắc ám của Lý Thiên Mệnh đánh cho Phồn Tinh Giản rời tay, đấm trúng đầu Bách Lý Truy Tinh.

Sức mạnh khủng bố hoàn toàn là đè ép từ lực lượng cảnh giới, khiến Bách Lý Truy Tinh trong khoảnh khắc ngây người.

Gã đã cảm giác được.

Nếu nói một tháng trước lực lượng của Lý Thiên Mệnh tương đương với con sói thì bây giờ là sư tử đực.

Thiên Ma, Hám Thần Nhất Quyền.

Bùm!

Cú đấm vào bụng Bách Lý Truy Tinh, khiến phần bụng lõm vào, phun ra búng máu lẫn mảnh vụn nội tạng.

- A!!!

Bách Lý Truy Tinh hét thảm, tròng mắt suýt lồi ra ngoài, mặt đã thành màu gan heo.

Quyền thứ ba, Thần Ma, Diệt Thế Nhất Quyền.

Cú đấm này không công kích Bách Lý Truy Tinh mà đánh vào đầu Cửu Thiên Tinh Hà Kỳ Lân dưới thân gã, nó đang thi thố thần thông.

Bùm!

Cửu Thiên Tinh Hà Kỳ Lân mới bộc phát ra ánh sao đã bị Lý Thiên Mệnh một đấm đánh tan, sức mạnh bùng nổ của cánh tay hắc ám đánh vào trán nó.

Đầu Cửu Thiên Tinh Hà Kỳ Lân vỡ nát tại chỗ, máu chảy thành sông, ngã xuống kết giới Nhiên Hồn, xỉu tại chỗ.

Đây tuyệt đối là áp bức thô bạo nhất.

Hình ảnh khó tin nhất.

Liên tục ba đấm, Bách Lý Truy Tinh cảnh giới Thánh không có sức phản kháng đã bị đánh bẹp dí.

Sau đó gã bị Lý Thiên Mệnh bóp cổ xách lên, co ro thành một cục, chỉ có thể thở ra chứ không hít vào nổi.

Cảnh này làm nguyên tầng trên kết giới Nhiên Hồn tĩnh lặng.

Những người vừa rồi còn mắng Lý Ô Quy đều ngây ra như phỗng.

Nụ cười trêu cợt đông lại trên mặt họ, nét mặt như bị đổ keo nhựa cứng ngắc.

- Hắn . . . hắn có cảnh giới gì vậy?

- Chẳng . . . chẳng phải nói là Thiên Ý cảnh đệ cửu trọng sao?

- Ban đầu còn bảo là đệ bát trọng.

- Ừ, có phải Bách Lý Truy Tinh đang diễn kịch không? Thua hơi bị giả!

- Nhìn không giống như diễn kịch.

- Nhưng có thể chắc chắn Lý Ô . . . Lý Thiên Mệnh không phải cảnh giới Thánh, hắn chưa có Thánh Nguyên.

- Hình như hắn không chịu bỏ qua cho Bách Lý Truy Tinh, rốt cuộc Bách Lý Truy Tinh đã làm gì chọc vào hắn?

Nói đến thì mấy trăm người chọc vào Lý Thiên Mệnh, mới rồi bọn họ nói sướng miệng, nên bây giờ tiếng nghị luận rất nhỏ.

Trong mắt họ phản chiếu Lý Thiên Mệnh xách Bách Lý Truy Tinh đập xuống kết giới Nhiên Hồn dưới chân mình.

Giọng của Lý Thiên Mệnh lạnh lùng như thần chết:

- Miệng lành rồi hả, không dễ dàng.

Trong mắt Bách Lý Truy Tinh tràn đầy buồn bực khó tin và thống khổ:

- Ngươi . . . ngươi mạnh hơn một tháng trước nhiều, ngươi . . .

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Đối với ta thì là một năm trước.

Lý Thiên Mệnh tự biết mình tu hành không dễ, bọn họ cảm thấy là một tháng nhưng thật ra hắn đã già một năm.

- Là sao?

- Mặc kệ nó đi, ta hỏi ngươi, còn nhớ lúc đó đã nói gì ở trước mặt ta không? Bây giờ cho phép ngươi nói lại lần nữa.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười, nhưng nụ cười khiến Bách Lý Truy Tinh rợn tóc gáy.

- Không . . . không dám, không nói.

- Nếu không nói thì về sau không có cơ hội nói nữa.

Nói xong, Lý Thiên Mệnh bỗng cúi người đấm vào miệng Bách Lý Truy Tinh.

Nửa khuôn mặt Bách Lý Truy Tinh nát bấy, keng một tiếng, sau gáy đập xuống kết giới Nhiên Hồn, cả người gã nảy lên.

Khoảnh khắc Bách Lý Truy Tinh nảy lên, Lý Thiên Mệnh đá vào giữa hai chân của gã, đá bay ra xa mấy trăm thước, không cần xem cũng biết đũng quần của gã ướt máu.

Bách Lý Truy Tinh rớt xuống đất co ro thành con tôm, không hét lên được.

Giờ phút này càng yên tĩnh như chết.

Mọi người nhìn Lý Thiên Mệnh đá một cước đợt cuối, rốt cuộc hiểu, chắc chắn Bách Lý Truy Tinh buông lời vũ nhục mẫu thân của Lý Thiên Mệnh, hơn nữa lời nói rất khó nghe.

Nếu không thì gã đã chẳng bị đá thảm như vậy.

Thân phận của Bách Lý Truy Tinh xem như cao cấp nhất trong thế hệ trẻ Kỳ Lân cổ tộc.

Trong khi bọn họ da đầu tê dại thì Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn mấy trăm người vừa rồi nói chuyện, liếc mắt qua, người trẻ tuổi Kỳ Lân cổ tộc lại thụt lùi.

Bọn họ thấy rõ tình trạng thê thảm của Bách Lý Truy Tinh, vã mồ hôi lạnh.

- Mới rồi là ai nói lời khó nghe, còn nói ta là rùa đen rút đầu? Bây giờ thưa nhận lời mình từng nói thì đứng yên tại chỗ, còn không dám thừa nhận thì lùi lại, sau này bò đi, ta sẽ không so đo với ngươi.

Lý Thiên Mệnh đi từng bước đến gần bọn họ, trên vai của hắn bỗng có thêm một chú gà con lông tơ vàng, một bé mèo đen, đều hung thần ác sát.

Bạch Tử Căng nói:

- Thiên Mệnh, cái đó . . . hay là thôi đi.

- Không thể thôi, từ hôm nay trở đi, ta phải làm bọn họ đều ngậm mỏ lại, ta không né nữa. Người khác vũ nhục ta mà ta chỉ biết trốn, cho rằng chuyện không xảy ra, ta nhịn hai tháng rồi. Hiện tại, ta không nhịn nữa!

Không phải trốn trong kết giới thiên văn không nghe được gì thì sẽ không giận, Lý Thiên Mệnh đã cố nhịn.

Mắng hắn rùa đen rút đầu gì đó thì không sao, ai đều biết bọn họ muốn buộc hắn chủ động đánh người.

Nhưng lôi mẫu thân của người ta ra nhục nhã, biên tạo những câu ô uế không chịu nổi thì rất hạ cấp.

Bạch Tử Căng biết, đừng nhìn Lý Thiên Mệnh hơn hai tháng nay trông rất nghiêm túc, hoàn toàn quên chuyện bên ngoài, thật ra hắn không quên một phút nào.

Bạch Tử Căng đành mặc kệ Lý Thiên Mệnh đi.

Một người đánh mấy trăm người thì không dễ dàng, nhưng ít nhất nàng có thể bảo hộ Lý Thiên Mệnh không chết.

Người trẻ tuổi Kỳ Lân cổ tộc có nhiều người xương cứng.

- Hèn làm gì? Nhi tử của tội nhân khi dễ đến trên đầu, đạp lên mặt ngươi mà còn rụt vòi à? Các ngươi không lên thì ta lên!

- Mấy trăm người, đánh một lúc sẽ có mấy nghìn người, sợ một mình hắn không thấy mất mặt sao?

- Đây là Kỳ Lân cổ tộc, mọi người còn muốn thể diện không?

- Lên đi, làm thịt hắn! Hắn nói hắn không nhịn được, hiện tại bắt hắn phải nhịn!

- Lão tử của hắn hại chúng ta ra nông nỗi này, súc sinh này không biết áy náy còn nói tôn nghiêm gì đó ở trước mặt chúng ta, nghiền tôn nghiêm của hắn thành máu loãng thì sẽ biết sợ.

- Cùng nhau lên!!!

- Đánh đi!

Có người đầu têu, dù sao người đông thế mạnh, bị kích thích thế là lớn gan ra.

Bình Luận (0)
Comment