Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 635 - Chương 635 - Kiếm Thuật Vô Sinh Thứ Hồn

Chương 635 - Kiếm thuật Vô Sinh Thứ Hồn
Chương 635 - Kiếm thuật Vô Sinh Thứ Hồn

Khương Nam Thành gật đầu, nói:

- Được!

Trong lòng gã tính toán, tiếp theo phải càng thêm hung ác, không cho Dạ Lăng Phong có cơ hội chạy trốn.

- Ta không tin ngươi cũng có Bích Sơn Thư!

Nói xong, Khương Nam Thành cùng Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô xông lên.

Một trong các thần thông Linh Nguyên của Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô tên Địa Ma Nùng Yên, tám đôi mắt không ngừng phun ra sương khói màu đen, loại khói này rõ ràng có độc, có thể che tầm mắt, đạt đến hiệu quả mê hồn. Khi nó thi thố ra, khói đặc màu đen giây lát bao trùm nguyên chiến trường.

Dạ Lăng Phong khác với Chu Viên Viên. Chu Viên Viên không có chút đấu chí, Dạ Lăng Phong thì ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng muốn quyết đấu một trận.

- Phế nhân đã chết thú bản mệnh mà cũng dám đi lên khiêu khích ta, không biết sống chết!

Khương Nam Thành và thú bản mệnh tách ra, một trước một sau phòng ngừa Dạ Lăng Phong chạy trốn.

Oong!

Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô thi thố thần thông Bát Phương Phần Hỏa, tám con mắt phun ra lửa đen thổi quét toàn trường, có thể đốt tan khói đen, đạt đến hiệu quả càng độc, càng mê huyễn.

Điều này khiến người ngoài rất khó nhìn rõ tình hình chiến đấu trên chiến đài, tiện cho Khương Nam Thành xuống tay ác hơn.

Vèo!

Trong tình huống đó, Khương Nam Thành cầm Côn Ma Kiếm lẩn trong khói đen xông lên đánh lén.

Đột nhiên!

Dạ Lăng Phong vụt xoay người, đôi mắt đỏ như máu giao nhau với mắt của Khương Nam Thành.

- A!!!

Đầu óc Khương Nam Thành đau nhói, ảo ảnh hiện ra đầy trước mắt.

Khương Nam Thành như mình bị đại dương đỏ nuốt chửng, đáng sợ hơn là có ít nhất tám vạn xác chết tàn khuyết tựa như cương thi bao vây quanh mình, lôi kéo gã, muốn xé nát gã ra.

- Đầu . . . đầu là của ta, tụy não ăn ngon!

- Ta muốn ăn tim của hắn!

- Ta muốn ăn trym, xé ra ăn ngon lắm.

Những tiếng rên thê thảm vang lên bên tai, chỉ có thể hình dung bằng từ ác mộng. Cả đời Khương Nam Thành chưa từng gặp đối thủ khủng bố như vậy.

Dạ Lăng Phong đúng là quái vật, dù y thấp hơn Khương Nam Thành một trọng cảnh giới thì sức sát thương linh hồn làm đối phương không ngăn được.

Lý Thiên Mệnh đã nếm mùi uy lực đó rồi, nhờ Thái Nhất Tháp bảo vệ linh hồn chứ không thì hắn cũng khốn khổ giống Khương Nam Thành.

So sánh thì hồn của thú bản mệnh yếu hơn một chút, nên khi Khương Nam Thành mới chịu đựng qua cơn ác mộng thì ngạc nhiên trông thấy thú bản mệnh của gã lăn lộn dưới đất hét thảm.

Tiếng rên thống khổ làm các đệ tử sợ hãi lùi lại một bước.

Dạ Lăng Phong đang thi triển chiến quyết giống như Lý Thiên Mệnh, chiến quyết Thiên Thánh.

Đây là kết quả tám vạn tộc hồn cùng nhau hiểu ra mang đến kết quả, về mặt này thì trình độ của Dạ Lăng Phong gần với sức khống chế chiến quyết của Lý Thiên Mệnh. Dù sao y có nhiều người, mỗi người một ý tưởng có thể thử ra con đường đúng đắn.

Chiến quyết Thiên Thánh đó tên là kiếm thuật Vô Sinh Thứ Hồn.

Vèo!

Đây là chiến quyết có thể phát huy ra công kích linh hồn của y, đến từ Vạn Ma Phệ Hồn Đạo Điển.

Bóng đỏ vụt qua trong khói đen, một chiêu Vô Ảnh khiến y vô tung vô ảnh đến gần Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô rên thảm thiết.

Keng keng keng!

Mấy nhát kiếm đầu bị thú bản mệnh đỡ đòn, lực lượng hơi yếu là nhược điểm của Dạ Lăng Phong, nên y chỉ có thể dựa vào Nhiên Huyết Phách Kiếm đâm thủng mí mắt của nó.

Phập!

Kiếm ngắn đâm vào moi ra một con mắt.

Lúc này Khương Nam Thành đã nổi giận, xông lên chém kiếm thế xuống.

Khương Nam Thành không ngờ Côn Ma Kiếm hoàn toàn không thể chém xuống đầu Dạ Lăng Phong, não lại nhói đau khiến kiếm của gã đâm trúng người Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô.

Ngay sau đó, Dạ Lăng Phong biến mất ở trước mắt gã, Dạ Lăng Phong rất thông minh, biết quyết đấu ngay mặt thì không đánh lại Khương Nam Thành, nên toàn né tránh.

Xoẹt!

Nhiên Huyết Phách Kiếm đâm vào bụng của thú bản mệnh, xé rách phần bụng ra, kiếm của Dạ Lăng Phong đâm thẳng vào trái tim.

- Grao!

Bát Đồng Hắc Yên Côn Ngô lăn lộn đầy đất.

Khóe mắt Khương Nam Thành sắp rách:

- Chết!

Kiếm như gió lốc lửa đen ập đến, nhưng hình ảnh trước mắt không ngừng biến hóa, chẳng thấy Dạ Lăng Phong đâu.

Khương Nam Thành trợn to mắt nhìn, Dạ Lăng Phong có ở khắp nơi.

Rậm rạp, có tám vạn Dạ Lăng Phong ở trước mắt Khương Nam Thành, mười sáu vạn đôi mắt đỏ sậm lạnh lùng.

Dạ Lăng Phong niệm bốn chữ mà như tám vạn người cùng đọc:

- Thượng cổ hoàng tộc.

Khương Nam Thành hét to một tiếng:

- Gặp quỷ!

Khương Nam Thành càng điên cuồng hơn, gã không thèm nhìn, chặt chém lung tung. Đài chiến đấu to như vậy, Khương Nam Thành không tin sẽ không chém trúng người.

Ngay lúc này.

Kiếm thuật Vô Sinh Thứ Hồn: Vô Tâm!

Phập!

Khương Nam Thành cúi đầu nhìn, một thanh kiếm đỏ máu xuyên qua vị trí đan điền của gã, nhô ra từ sau lưng.

Dạ Lăng Phong hiện ra trước mắt gã.

Vèo!

Dạ Lăng Phong rút ra Nhiên Huyết Phách Kiếm. Thánh Cung của Khương Nam Thành bị đâm thủng, Mệnh Tuyền vỡ nát, linh khí thiên địa bạo loạn khuếch tán, tuôn ra như suối phun.

- A!

Đầu Khương Nam Thành càng đau nhói, gã thậm chí không biết chính mình bị phế là sự thật hay giả.

Khương Nam Thành đấu với người khác nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên sợ hãi trí mạng.

Sợ hãi tới trình độ nào?

Cho dù chính mình bị giết thì Khương Nam Thành vẫn đang nghi ngờ có thật như vậy không? Mình chết thật hay sao?

Thiếu niên mắt đỏ bám chặt người gã, một kiếm xuyên thủng Thánh Cung Mệnh Tuyền, sau đó đâm vào cổ họng.

Vèo!

Khương Nam Thành cảm giác mình có thể tránh thoát, nhưng đáng sợ là đầu của gã đau nhức.

Khương Nam Thành cảm giác mình gặp phải sát thủ đáng sợ nhất thế giới này.

- Ta sắp chết . . .

Giây phút đó, Khương Nam Thành toàn thân run rẩy, như bị sét đánh, thân thể và tâm linh cùng tan vỡ.

Nếu Khương Nam Thành bị đánh bại bị thương thì không đến mức sợ dữ vậy, ở trong mắt gã, thiếu niên lạnh lùng này đã không phải con người mà là ma quỷ.

Khương Nam Thành thấy đầu mình sắp bay ra ngoài, bỗng nhiên Dạ Lăng Phong biến mất trước mắt.

Nói chính xác hơn thì Khương Nam Thành xuất hiện dưới đài chiến đấu, một nữ nhân áo trắng kéo gã ra sau vào phút then chốt nhất.

Người đó là Bạch Tử Căng.

Khương Nam Thành không ngờ vào phút cuối người cứu mạng mình là Bạch Tử Căng, gia gia của gã cũng chậm một bước.

- Phụt!

Khương Nam Thành hộc máu ngã xuống đất. Đài chiến đấu trở lại rõ ràng, Khương Nam Thành giải thoát khỏi biển máu.

Sau đó, Khương Nam Thành thấy tận mắt thú bản mệnh của gã chết trận, còn gã thì bị phá Thánh Cung Mệnh Tuyền, lực lượng khuếch tán, hoàn toàn phế.

Bùm!

Khương Nam Thành quỳ xuống đất, chảy huyết lệ, gã còn chưa thoát khỏi nỗi sợ, mặt không chút máu, miệng sùi bọt mép, bả vai run bần bật.

Sắc mặt Khương Thượng Kinh trắng bệch xông lên:

- Nam Thành!

Bởi vì Khương Thượng Kinh quá tin tưởng vào tôn nhi, mới rồi còn nói cười với người khác, không ngờ chớp mắt Khương Nam Thành sắp chết, khi xông lên thì Khương Nam Thành đã hoàn toàn phế, thậm chí bị dọa ngớ ngẩn.

Khương Thượng Kinh tức giận quát, xông lên:

- Ngươi tìm cái chết!!!

Bạch Tử Căng kéo nhóm Lý Thiên Mệnh ra sau, mình đứng che trước mặt, quát to:

- Dẹp đi! Khương Thượng Kinh, ngươi là Thiên Sư, xin hãy giữ phép tắc, nếu không thì ngươi phải cuốn gói khỏi Thập Phương Đạo Cung.

Câu nói này hù sợ Khương Thượng Kinh tỉnh táo lại.

Khương Thượng Kinh lửa giận ngút trời, tức giận người run bần bật, nhìn Dạ Lăng Phong chằm chằm.

Dạ Lăng Phong khó hiểu hỏi:

- Ta muốn giết hắn, tại sao kéo ta ra?

Lý Thiên Mệnh kéo y lại:

- Như vậy là đủ rồi, luận chiến cấm giết người, đừng để người khác bắt được nhược điểm.

Dạ Lăng Phong ngoan ngoãn ngừng lại:

- Được rồi.

Lý Thiên Mệnh vỗ vai y:

- Biểu hiện khá lắm, trừ Thánh Nguyên kém một chút, các mặt khác rất đáng sợ.

Dạ Lăng Phong rất thích hợp làm sát thủ, giết người trong vô hình.

Điểm yếu duy nhất là năng lực đối kháng trực diện hơi kém.

Lý Thiên Mệnh thì mạnh về mặt này.

Trong khoảng thời gian này, Dạ Lăng Phong và Lý Thiên Mệnh luôn giao lưu luận bàn với nhau, nên y có biểu hiện như thế không khiến hắn bất ngờ.

Lý Thiên Mệnh có Thái Nhất Tháp, người khác chưa chắc có, cho nên sức sát thương của Dạ Lăng Phong đối với người khác là rất mạnh, vượt qua một trọng cảnh giới giết người chẳng có gì lớn lao.

Bình Luận (0)
Comment