- Đêm qua có tin đồn lúc Tô Hồng Âm Thiên Sư ra tay thì Lý Thiên Mệnh ở trong Linh Uẩn Chi Địa. Lúc ấy Tô Thiên Sư ám sát nữ nhân tên Khương Phi Linh này, do đó chọc giận Lý Thiên Mệnh.
- Thần Đô là vùng đất phong lưu, từ xưa đến nay có vô số mỹ nhân, anh hùng thích đẹp, các cường giả tranh cướp mỹ nhân xưa nay không dứt. Bao nhiêu mỹ nhân tranh giành nhau muốn bám víu hào cường, gả vào nhà cao cửa rộng. Chiến tranh nổi lên vì mỹ nhân càng nhiều vô số kể. Thậm chí có hoàng tử tranh phong cật thố, tay chân tương tàn chỉ vì giành một nụ cười của mỹ nhân. Hậu cung Cổ Chi Đại Đế có ba nghìn giai nhân, đều thu người đẹp nhất Thần Quốc, ai nấy diễm khuynh thiên hạ, ai không hâm mộ?
- Thượng cổ hoàng tộc hưng thịnh như vậy, truyền thừa mấy nghìn đời, có vô số con cháu toàn dựa vào thê thiếp thành đàn!
- Thiên tư của con cái tốt thì đời sau càng có thiên phú, con cháu càng mạnh thì tông mạch càng lớn.
- Bao nhiêu năm qua hễ là thiếu nữ thiên tài có thiên tư quốc sắc đều bị hoàng tộc tranh giành, thậm chí tạo thành máu chảy thành sông.
- Nữ nhân tên Khương Phi Linh này tuy không có tu vi Thú Nguyên nhưng thêm vài năm nữa sẽ là yêu vật họa quốc ương dân, dù sao nàng vừa bày ra năng lực thần kỳ tuyệt đối khiến người phát thèm.
- Mọi người đều nhìn ra?
- Đúng rồi, khi nàng bám trên người Lý Thiên Mệnh thì sức chiến đấu của hắn tăng vọt rõ rệt, còn đôi cánh kia nữa, thậm chí một số lực lượng lĩnh vực kỳ dị. Tất cả khiến Ngụy Vô Thượng giảm tốc độ, thậm chí có vách tường vô hình!
Nói ra lời này rõ ràng không phải đệ tử mà là Thiên Sư, hoặc là trưởng bối của các phương thế lực Thần Đô.
- Mọi người đã xem nhẹ nàng.
- Sao nói vậy?
- Hiện tại nàng đã là một yêu nữ họa quốc ương dân.
. . .
Chạng vạng, Thần Đô đổ mưa phùn.
Giọt mưa rơi tí tách, sắc trời đặc biệt âm trầm, khiến người cảm giác như bị kiến bò, cực kỳ khó chịu.
Trong màn mưa.
Khương Ngọc mờ mịt đi trên đường phố Thần Đô.
Trong đầu của gã không ngờ chiếu lại một hình ảnh:
Kết thúc chiến đấu, thiếu nữ ôm cánh tay Lý Thiên Mệnh, nụ cười của nàng ngây thơ, ánh mắt nhìn nửa bên mặt của Lý Thiên Mệnh tràn ngập tình yêu.
Khiến người nhìn nổi điên, khiến người nhìn tan vỡ.
Trời còn đổ mưa, lòng đang nhỏ máu.
Phía trước bỗng có người kêu:
- Khương Ngọc, ngươi lại đây!
Khương Ngọc đờ đẫn ngước đầu lên, trông thấy một đám người vừa lúc lướt qua mình.
Nhóm người này khoác áo choàng màu đen, đầu đội mũ, dưới mũ trùm vải đen nên không thấy rõ mặt mũi, chỉ biết ai nấy dáng người cao to, hơi thở dày nặng.
Khương Ngọc rất quen thuộc giọng nói kia, gã rùng mình, bước nhanh đến gần.
Dẫn đầu nhóm người kéo nhẹ vải đen dưới mũ, lộ ra nửa khuôn mặt đen.
Nửa khuôn mặt đen như mực nhưng không xấu xí, thậm chí toát ra uy nghiêm khủng bố, khiến người nhìn một cái tim đập nhanh.
Khương Ngọc vội vàng quỳ trên mặt đất, ánh mắt sợ sệt:
- Thái . . . thái tử điện hạ!
Nam nhân nói:
- Đứng lên.
Khương Ngọc lật đật đứng lên:
- Vâng.
Khương Ngọc biết đối phương mặc đồ đơn giản đi ra ngoài nên không dám vái chào long trọng.
Nam nhân thả vải đen dưới mũ xuống, giọng nói phát ra càng u thâm:
- Nghe nói ngươi vẽ một bức Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ, đưa ta xem.
Khương Ngọc lấy một cuộn tranh ra đưa cho nam nhân:
- Rõ!
Nam nhân vừa mở cuộn tranh ra vừa cười hỏi:
- Khương Ngọc, nghe nói ngươi vẽ tất cả mỹ nhân trẻ tuổi nổi tiếng trong Thần Đô vào tranh này phải không?
- Vâng.
Nam nhân chế nhạo:
- Nhìn không ra, mặt ngoài nhã nhặn nhưng bên trong giữ nguyên cá tính của hoàng tộc chúng ta, xem ra huyết mạch của ngươi rất thuần khiết.
Bảy, tám người áo đen đứng cạnh gã cười hùa theo.
Khương Ngọc cúi đầu, giọt mưa không ngừng từ mái tóc dài ướt sũng nhỏ giọt xuống:
- Vâng!
Nam nhân đã mở cuộn tranh, quét mắt qua, nhếch môi cười:
- Cố Tích Ngọc, Cô Tô Úc Dao, Khương Vũ Phi, Khương Vũ Đồng, Triệu Khả Tâm, Tiêu Ngọc Hòa, Mộ Bắc Bắc, Trì Lan . . . các mỹ nhân trong mắt của ngươi có hơn một nửa đã bị ta chơi, đang định thu bọn họ vào Thiên Nguyên Cung của ta đây.
Khương Ngọc thật sự không biết nên nói cái gì, tóm lại là lòng nhỏ máu.
- Điện hạ uy vũ . . .
- Khương Ngọc.
- Vâng?
Nam nhân cúi đầu hỏi, ánh mắt xuyên thấu vải đen cực kỳ có áp lực:
- Ta hỏi ngươi, ngươi cũng thích mỹ nhân ở giữa sao?
- Ở giữa?
Đó là gã vẽ theo ấn tượng, tác phẩm đắc ý nhất của gã.
- Đúng.
Khương Ngọc rùng mình, gã chú ý trong câu hỏi của nam nhân có một chữ ‘cũng’.
Trái tim Khương Ngọc run rẩy nói:
- Khương Ngọc không dám!
Nam nhân cười nói:
- Không có việc gì, đùa với ngươi thôi.
Người bên cạnh cười phá lên.
Nam nhân nói xong trả cuộn tranh lại cho Khương Ngọc, vỗ vai gã.
Khương Ngọc vã mồ hôi lạnh:
- Điện hạ có gì sai khiến, Khương Ngọc vượt lửa qua sông, không chối từ.
Giọng nói của nam nhân thản nhiên như đang nói một chuyện cỏn con:
- Nghe kỹ đây, tối nay đi chỗ của ta, ta cho ngươi một thứ, chờ ngày nhi tử của Lý Mộ Dương khiêu chiến với ngươi thì giết hắn giúp ta.
Mắt Khương Ngọc đỏ ngầu:
- Vâng!
Đám người cười ồ lên:
- Ngụy Kỵ bị khùng, lấy một quyển thiên văn thư nhị tinh làm át chủ bài, ha ha, buồn cười chết người.
Khương Ngọc không dám nói gì, bởi vì bọn họ là nhóm người tuyệt đối không thể trêu chọc nhất trong toàn bộ Thần Đô.
Khương Ngọc và Ngụy Vô Thượng chỉ là tiểu nhân vật trong Thần Đô.
Nam nhân này là vua của tất cả tiểu bối trong Thần Đô, thậm chí có thể quyết định mệnh mạch Thần Quốc. Tính theo bối phận thì nam nhân thuộc lớp thúc thúc của Khương Ngọc.
Nam nhân híp mắt nói với người bên cạnh:
- Mọi người đều thấy rõ ràng đúng chứ? Cô nương này là một kỳ nữ, không biết khi nàng cưỡi trên người của ta thì ta sẽ lột xác như thế nào?
Mọi người nói:
- Háo hức mong chờ.
Có người hỏi:
- Điện hạ, chỉ cần một thánh chỉ là xong, có cần phiền phức vậy không?
Nam nhân thản nhiên nói:
- Ngươi không hiểu, nữ nhân là con mồi, quan trọng là quá trình săn bắn, dễ dàng đưa lên cửa đều là dong chi tục phấn, nữ nhân chống cự mới hấp dẫn.
- Điện hạ muốn lập nàng làm thái tử phi sao?
- Chuyện này phải suy xét thận trọng, vì tuy nàng tuyệt vời nhưng không sống được vài năm, còn ta . . . đã định sẵn bất tử bất diệt!
Nam nhân nhìn hướng Hoàng Thành, ánh mắt sâu thẳm, tay gã đè đầu Khương Ngọc, tùy ý nhấn một cái.
Khương Ngọc lăn mấy vòng dưới đất, bò dậy, cúi đầu quỳ tiếp, không dám nhúc nhích.
Toàn thân Khương Ngọc ướt đẫm, người dính đầy bùn, trong miệng ngậm bùn lầy nhưng không dám phun ra, trực tiếp nuốt xuống.
Dạ dày cồn cào, trái tim xé rách.
Khi Khương Ngọc ngước đầu lên thì nam nhân kia đã đi xa.
Giờ phút này, mắt Khương Ngọc đỏ thẫm tựa như mãnh thú.
. . .
Đình viện số một. Phòng tu luyện. Đêm khuya.
Thiên địa tối đen nhưng nơi này lấp lánh ánh sao, vô số hoa văn thiên văn chiếu rọi trên mặt tường, phù quang chạy dọc, tựa như cảnh tiên.
Lúc này.
Một bàn học, hai cái ghế, một bút một mực một sách, hai người thành đôi.
Dưới ánh sao rực rỡ, trên mặt thiếu niên nam nữ tỏa sáng.
Hai người mỉm cười, không ngắm đối phương mà chỉ nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bao trùm bàn tay to cầm bút viết.
Ngòi bút chấm mực vẽ ra ánh huỳnh quang màu lam trên Không Linh Thư.
Ngòi bút bay múa, ánh sáng lam chạy đến đâu là các hoa văn thiên văn màu lam như chữ hiện ra trên trang sách, nhảy múa như tinh linh trong biển, chúng nó hội hợp lại tựa như đại dương xanh thăm thẳm thu nhỏ trên bàn học.