Ánh mắt Khương Phi Linh chăm chú vào viết sách, mỉm cười nói:
- Ca ca, tập trung vào, lần đầu tiên vẽ thiên văn thư nhất tinh Hải Linh Thư, ta cũng không có gì nắm chắc.
Ánh sáng màu xanh biển phản chiếu trong mắt nàng, dường như đôi mắt này đã hóa thành đá quý màu lam.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không nắm chắc? Vậy mà muội còn có thể phân tâm nói chuyện với ta?
Trong quá trình này hắn chỉ cần cung cấp Thánh Nguyên, để mặc cho Khương Phi Linh khống chế tay của mình là được.
Khương Phi Linh cười nghịch ngợm:
- Ta cũng có thể một lòng hai dùng.
Thật ra là vì Khương Phi Linh đã nghiên cứu Hải Linh Thư nửa tháng, hiểu thấu rồi.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Bướng bỉnh. Tuy Hải Linh Thư này chỉ là nhất tinh nhưng trợ giúp ta rất lớn, nó có thể phóng thích ra nhiều nước biển, tuy rằng nước biển do thiên văn biến ra, nhưng trong cuộc chiến không khác gì nước biển thật. Chỉ cần có điều kiện đại dương nhất định thì thực lực của Lam Hoang sẽ mạnh hơn, Huỳnh Hỏa có thể bay lên trời, tia chớp của Meow Meow ở trong nước biển được tăng thêm uy lực. Hải Linh Thư này rất thích hợp với ta, nó có thể cưỡng ép sửa đổi bất cứ nơi đâu thành chiến trường của ta.
Dù sao từ sau khi Lam Hoang sinh ra, Lý Thiên Mệnh có Thái Cực Hồng Mông Thể thân hình như núi, càng không sợ đại dương.
Khương Phi Linh cười dịu dàng nói:
- Đúng rồi, chứ không thì ta cũng sẽ không ưu tiên nghiên cứu Hải Linh Thư này trước.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Linh Nhi, muội đã thử thiên văn thư nhị tinh bao giờ chưa? Kim Thương Thư của Ngụy Vô Thượng mấy hôm trước là thiên văn thư nhị tinh.
Khương Phi Linh đáp:
- Thử rồi, hơi khó hiểu, ta cần làm theo thứ tự, đi từng bước, thiên văn thư nhị tinh quá khó khăn. Kết giới Nam Thiên Hộ Hải chỉ là kết giới thiên văn nhị tinh, nếu ta có thể viết ra thiên văn thư nhị tinh, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thì có thể bố trí ra kết giới Hộ Hải.
- Tức là Ngụy Vô Thượng vì phế bỏ ta mà suýt dùng một kết giới Hộ Hải?
Khương Phi Linh nói:
- Ca ca nói sai, nếu không tính Thương Lam Long Mạch thì giá trị của kết giới Hộ Hải không bằng Kim Thương Thư.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ôi mợ, Thần Văn Sư giàu thật. Lần trước bán không được nhiều thánh tinh, dùng hết Bích Sơn Thư rồi. Mấy ngày nay lo làm kiếm tiền đi, ta và Tiểu Phong sẽ đi Linh Uẩn Chi Địa bế quan.
- Được rồi, Linh Nhi sẽ cố gắng nuôi bạn trai!
Lý Thiên Mệnh cảm khái nói:
- Cảm giác ăn cơm mềm thật tuyệt.
Nói thật, từ xưa đến nay Thần Văn Sư dù rất có tiền nhưng đa số cảnh giới tu luyện không cao hơn người khác bao nhiêu.
Nguyên nhân căn bản là cái gì?
Là bởi vì nghiên cứu thiên văn thư và kết giới thiên văn cần mất rất nhiều thời gian, làm lỡ tu hành cảnh giới.
Linh Nhi là thiên tài đỉnh cao về mặt này mà phải học suốt ngày, càng miễn bàn người mới học khác.
Bất cứ Thần Văn Sư nào đều phải bỏ ra hơn một nửa thời gian vào mặt này, thời gian tu hành ít hơn người khác một nửa.
Đây là lý do tại sao nhiều người không dám nghiên cứu đạo Thần Văn Sư, tuy có nhiều chỗ tốt nhưng trrả giá càng nhiều hơn, đặc biệt là người mới học càng khó vượt qua.
Ngược lại là Lý Thiên Mệnh, sở trường của hắn nằm ở tu hành, nếu chậm trễ thời gian thì rất có thể không cách nào công phá Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp, nếu chết rồi thì có nhiều Thần Văn Sư hơn cũng vô ích.
Còn bây giờ.
Lý Thiên Mệnh và Linh Nhi viết thiên văn thư, trong quá trình có thể từ từ học được đôi chút, thậm chí được nàng chỉ dẫn, khi quen thuộc rồi hắn có thể tự mình viết Bích Sơn Thư.
Vậy tính ra hắn tiêu phí thời gian về mặt này rất ít, căn bản không chậm trễ tu hành.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Ta đi trên con đường Thần Văn Sư có lẽ hơi chậm, nhưng vẫn nhanh hơn người mới học khác nhiều.
Nói tóm lại hình dung bằng một từ là: Sướng.
Khi viết Hải Linh Thư đến hai phần ba thì Khương Phi Linh chợt hỏi:
- Ca ca, đã cảm giác được chưa?
- Muội đang hỏi về chuyện Đạo Cung?
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Lần trước sau khi ta đánh bại Ngụy Vô Thượng, hình như bên ngoài đều đang đồn Đạo Cung định thừa dịp này cướp lại quyền khống chế sáu Phương Điện, tương đương với chống lại các phương thế lực Thần Đô. Đây đúng là thời cơ tốt nhất, vì từ mấy nghìn năm tới nay, bây giờ là lúc thượng cổ hoàng tộc yếu nhất. Ngày nào Đông Dương Lăng còn chưa ra mặt thì Dục Đế không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khương Phi Linh nói:
- Trong trận đánh cờ này, ca ca đại biểu lực lượng mới, xông lên trước nhất, các trưởng bối dùng ca ca thăm dò phản ứng của thế lực các phương Thần Đô.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Linh Nhi thật thông minh.
Khương Phi Linh hỏi:
- Nhưng nếu làm như vậy thì có phải là bị người ta lợi dụng không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chuyện này không thể nghĩ như vậy. Linh Nhi, quan hệ giữa ta và Thập Phương Đạo Cung nói chính xác hơn là thể cộng đồng ích lợi.
- Là sao hả ca ca?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Muội hãy ngẫm lại xem, đầu tiên, phụ thân của ta là Lý Mộ Dương, kẻ thù của hoàng tộc, nếu không phải Càn Đế băng hà thì bây giờ ta rất có thể đã bị bọn họ giết hoặc giống như lúc trước bị dùng làm con mồi dụ phụ thân của ta. Cho nên, ta và bọn họ không chết không ngừng, đúng không nào?
- Đúng vậy!
- Thứ hai, vì liên quan mẫu thân nên ta và thánh tộc Lý thị có liên lụy, rồi còn nghĩa phụ và Khinh Ngữ nữa. Vì quan hệ giữa tổ tiên đời đầu và Thập Phương Đạo Cung, cộng thêm liên lụy giữa nghĩa phụ và Đạo Cung bây giờ, ta hoàn toàn thuộc về một phần của Đạo Cung, thậm chí là phần quan trọng nhất trong thế hệ trẻ. Cộng thêm mấy lần biểu hiện, bọn họ xem trọng ta cơ hồ tương đương với nghĩa phụ, đúng chứ?
Khương Phi Linh gật đầu:
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Suy ra chuyện này cần nghĩ thoáng một chút. Ta và hoàng tộc có thù, bọn họ muốn giết ta, Đạo Cung thì sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ta, hơn nữa có dính líu nhiều mặt với ta. Còn có nhiều bằng hữu như Bạch tỷ tỷ ở đây, thậm chí Tiểu Phong và hoàng tộc cũng có thù. Ta ở trong hoàn cảnh và thế cục như vậy, chỉ có một con đường có thể đi, đó là lấy Đạo Cung làm hậu thuẫn đối kháng thượng cổ hoàng tộc. Ta không cần so đo có phải mình bị bọn họ lợi dụng hay không, bởi vì chúng ta hỗ trợ, nâng đỡ lẫn nhau.
Khương Phi Linh bĩu môi nói:
- Nói nhiều câu dễ nghe như vậy, nhưng ta thì thấy chủ yếu là ca ca nhớ mãi không quên với Bạch tỷ tỷ đúng không?
- . . .
- Đùa với ca ca thôi, đừng nghĩ nghiêm túc quá.
- Ha ha.
Trong không khí vui vẻ, Hải Linh Thư đã hoàn thành.
Tiếp theo đến phân đoạn ôm ngủ hằng ngày.
- Không được mang Đông Hoàng Kiếm lên giường!
- . . . biết!
Đêm khuya.
- Linh Nhi, thật ra tất cả những điều ta làm còn có một mục đích quan trọng nhất.
Khương Phi Linh hỏi:
- Là cái gì?
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Ta muốn biết y có phải đúng như tin đồn là kẻ giết người mình yêu, phẩm hạnh thấp kém hay không. Ta đánh bóng tên tuổi tại đây, chắc chắn y sẽ nghe thấy tên của ta, có lẽ một ngày nào đó y sẽ tìm đến nói ra mọi thứ cho ta biết. Nếu y không đến thì ta sẽ tự mình đi hỏi những nhân vật đỉnh cao nhất thượng cổ hoàng tộc, hỏi ra chân tướng! Cần khiến Đạo Cung có lực lượng trấn áp hoàng tộc thì ta mới có tư cách hỏi chuyện. Đây là mục tiêu lớn nhất của ta trong Thần Đô!
- Ca ca nói y tức là Lý Mộ Dương, phụ thân của ca ca phải không?
- Ừm!
- Ca ca đúng là một người vì mục tiêu mà trả giá cố gắng gấp trăm lần.
- Quá khen.
- Nhưng mà . . .
- Nhưng sao?
- Ca ca . . . khi nói lời tràn ngập tình cảm như vậy có thể lấy Đông Hoàng Kiếm ra được không?
- . . .!
Mợ nó!
Đành nằm đè lên ‘Đông Hoàng Kiếm’ vậy.