Thần Đô, Phong Nguyệt Giang, một con phố phong trần nọ.
Trên đường phồn hoa như gấm, sặc sỡ nhiều màu.
Trong muôn hồng nghìn tía, Thanh Thanh Hòa Lâu tuy không phải lâu phường lớn nhất nhưng là một nhà ưu nhã nhất.
Nghe nói:
Mỹ nhân trong Thanh Thanh Hòa Lâu đều có xuất thân không thấp, bọn họ tinh thông thi từ ca phú, âm luật ca múa. Rất nhiều danh gia tài hoa đều tụ tập ở Thanh Thanh Hòa Lâu.
Mỹ nhân trong này chỉ bán nghề, không bán thân.
Trong giới ngợp vàng son sa đọa ở Thần Đô, Thanh Thanh Hòa Lâu xem như dòng suối mát.
Con cháu thị tộc quyền quý Thần Đô ít khi đến đây, bình thường họ chỉ đến khi trong tình huống: Có nữ nhân đi cùng.
Lúc này.
Trong một gian phòng rộng rãi mà trang nhã ở Thanh Thanh Hòa Lâu, trên đài có bảy, tám nữ nhân ăn mặc thanh nhã, trang điểm nhẹ đang nhẹ nhàng múa, hai bên có người đánh đàn, có người thổi địch, có người ca hát.
Bọn họ đều là mỹ nhân, xem mát mắt.
Trong tiếng nhạc du dương động lòng người, không khí hài hòa vừa lúc.
Dưới đài, có bảy, tám thiếu niên nam nữ ngồi dưới đất.
Trên cái bàn trước mắt bọn họ bày đầy sơn trân hải vị, mỹ tửu giai hào, đều nấu bằng Linh Túy, thịt Thánh Ma Thú, cỗ tốt rất lớn, giá cả đắt tiền.
Nhưng những người này không thật sự nhấm nháp, càng không xem ca múa, bọn họ chỉ lo nói chuyện.
Trong đám người này, Khương Ngọc ngồi ở ghế chủ nhưng chỉ lo vùi đầu uống rượu, không nói gì cả.
So với đồng bạn khác ăn mặc khéo léo thì Khương Ngọc hơi lôi thôi, ánh mắt ngơ ngẩn.
Nên biết, Khương Ngọc thường tự cho mình là ngọc công tử trong Thần Đô, hiếm khi thấy gã trong trạng thái như vậy.
- Khương Ngọc, sao gần đây ngươi chán nản thế? Không lẽ bị Lý Thiên Mệnh kia hù sợ? Lo lắng hắn cướp vị trí đệ nhất của ngươi?
Người nói chuyện mặc áo đen, trên áo thêu nhiều mãnh thú.
Vóc dáng của gã cao ráo thon dài, mắt hẹp dài, sống mũi cao, vẻ mặt hơi âm u, trông hung hãn hơn Khương Ngọc nhiều.
Người này tên Khương Thừa Phong.
Gã cũng từng là Đông Dương thị, mới sửa tên gần đây.
Gia gia của gã hiện chấp chưởng Thập Ngũ quân mạch, cũng là Điện Vương của Tử Linh Điện trong Đạo Cung, nhi tử thứ mười lăm của Càn Đế, địa vị tương đương với bà nội của Khương Ngọc, Khương Tiễn Ảnh.
Khương Ngọc lắc đầu, nói:
- Không phải.
- Khương Ngọc ca ca chắc đang nhớ mỹ nhân nào chứ gì? Sao không mau lấy Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ của ca ca ra cho mọi người xem? Nghe nói ca ca cũng vẽ Úc Dao, Vũ Phi và Vũ Đồng vào, mọi người đều muốn xem ca ca vẽ các nàng thành hình dạng như thế nào.
Nói chuyện là thiếu niên hơi nhỏ tuổi, tên Khương Tuấn Hách, bề ngoài rất điển trai. Gã từng là hoàng thái tôn của Thập Bát hoàng mạch, gia gia của gã cũng là một trong các Điện Vương của Thập Phương Đạo Cung, chấp chưởng Đông Phương Điện.
Khi Khương Tuấn Hách nói chuyện, trong phòng còn có ba thiếu nữ mặc đồ nam khác, nhưng nhìn liền biết họ là nữ, cố ý ăn mặc kiểu này để không gây chú ý khi đến Phong Nguyệt Giang.
Bọn họ hiển nhiên vừa yêu vừa hận Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ, e rằng lo lắng mình bị vẽ xấu đi.
Trong đó:
Khương Vũ Phi và Khương Vũ Đồng là đôi tỷ muội song sinh, mặt mày giống hệt nhau, khí chất thì hơi khác chút, hai người đi chung có chút động lòng người.
Thiếu nữ còn lại tên Cô Tô Úc Dao.
Nàng là người của Linh Lung Các Thần Đô, khá thần bí trong Đạo Cung, hiếm khi thấy mặt, nhưng càng khiến diễm danh của nàng lan xa.
Cô Tô Úc Dao lạnh lùng cao ngạo, thanh danh vang dội hơn hai tỷ muội hoàng tộc một chút.
Khương Ngọc từng rất thưởng thức bọn họ, đặc biệt là Cô Tô Úc Dao.
Nhưng đêm mưa đó, nghe người kia nói xong một câu thì ánh mắt của Khương Ngọc nhìn ba thiếu nữ này trở nên lạnh nhạt.
Khương Tuấn Hách hưng phấn thúc giục:
- Khương Ngọc ca ca, mau lấy ra đi!
Khương Ngọc uống một ngụm rượu cay, hơi chếch choáng say:
- Không mang đến, lần sau đi chẳng phải muốn thảo luận chuyện phản kích sao? Cứ mặc kệ ta.
Khương Thừa Phong đứng dậy, tựa hồ có chút tức giận:
- Khương Ngọc, ngươi hãy phấn chấn lên!
Khương Thừa Phong trầm giọng nói:
- Ngươi đừng quên nửa tháng trước khi Thập Phương Thiên Địa bảng khép lại, chiến trường luận chiến sẽ chuyển dời đến Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, đệ tử trăm hạng đầu trên danh sách dù đang bế quan cũng phải đi ra, so đấu thứ hạng lần cuối, liên tục nửa tháng, sẽ công khai với toàn bộ Thần Đô!
- Khi đó phụ mẫu của ngươi và ta, thậm chí là nhân vật trọng yếu của một nửa hoàng tộc đều sẽ đến. Đây là trận chiến liên quan thể diện của hoàng tộc, trước kia không có người khiêu khích thì thôi, dù là Cổ thị tộc, Võ Thánh Phủ, Linh Lung Các đều là huynh đệ tỷ muội trong nhà, mọi người tùy tiện chơi. Hiện tại có người khi nhục đến trên đầu, hành Ngụy Vô Thượng ra nông nỗi này, chúng ta làm huynh đệ nếu không báo thù cho hắn thì rất kỳ cục.
- Nếu chúng ta thật sự thua, mặt mũi cá nhân là chuyện nhỏ, Thần Nguyên Cổ cũng không đáng gì, mấu chốt là thể diện của hoàng tộc chúng ta đặt vào đâu? Mấy ngày này trưởng bối tạo áp lực bao nhiêu cho chúng ta chắc ngươi cũng biết rõ. Nếu để người của Đạo Cung đạp trên đầu chúng ta, vậy bảy người chúng ta sẽ phải lấy cái chết tạ tội!
Khương Thừa Phong nói một tràng dài, ánh mắt hơi nóng cháy.
Bộp!
Khương Ngọc ném bình rượu xuống đất, cô nương đàn hát nhảy múa trên đài sợ hãi thụt lùi, tiếng nhạc ngừng bặt.
Khương Ngọc đứng lên, ánh mắt sáng rực nói:
- Khương Thừa Phong, những lời này còn cần ngươi nói với ta sao?
Khương Thừa Phong kịch liệt cãi lại:
- Ngươi đừng hù dọa ta, mọi người cùng là huynh đệ, ta nhắc nhở ngươi cũng vì tốt cho ngươi. Ngươi yên tâm, nếu Lý Thiên Mệnh thật sự có thể lao lên thứ hạng cao thì còn có chúng ta ngăn ở phía trước, nên chắn được thì chúng ta sẽ chắn, chưa chắc cần ngươi ra tay.
- Nhưng nếu hắn thật sự xông đến chỗ của ngươi nghĩa là mấy người chúng ta đều thất bại, khi đó ngươi có thể tranh một hơi cho hoàng tộc. Tộc chúng ta khống chế lãnh thổ này thời gian dài, chưa từng có ai có thể giương oai trên đầu của chúng ta!
- Phụ thân của ta nói Đạo Cung rõ ràng muốn mượn thế đè chúng ta, nếu để Lý Thiên Mệnh dẫn đầu đè tiểu bối chúng ta nghẹt thở thì bọn họ sẽ dần dần dựa vào khí thế và dư luận tan rã chúng ta, xếp thế lực vào trong các Phương Điện. Chúng ta không có bất cứ lý do nào để thua!
Khương Ngọc nhếch mép ngồi xuống, ánh mắt phức tạp:
- Ngươi yên tâm đi, ta có chết cũng phải kéo hắn làm đệm lưng.
Khương Thừa Phong khoát tay:
- Vậy là được.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Một lát sau.
- Thừa Phong, ngươi nói trước ngày quyết chiến Địa Bảng có một biện pháp có thể tan rã thế công của bọn họ, nói nghe một chút đi.
Lúc này lên tiếng là một công tử nữ trang áo trắng, nàng cột cao tóc dài, không thoa phấn nhưng cũng lạnh lùng như tuyết, toát ra vẻ cao ngạo xinh đẹp rất hấp dẫn.
Nàng là Cô Tô Úc Dao.
Linh Lung Các là thiên hạ của nữ nhân, Cô Tô Úc Dao có thể nổi bật trên tất cả, trở thành tiểu bối nổi trội nhất trong đó, được trọng dụng là đủ biết sự lợi hại của nàng.
- Mọi người nghe kỹ đây, cách này là: Chúng ta phát động đệ tử của sáu Phương Điện chuyên chọn người của bốn Phương Điện mà xuống tay. Lý Thiên Mệnh đã mở đầu thì chúng ta học theo hắn, gặp người liền phế, ra tay ác một chút. Thời gian tiếp theo điên cuồng khiêu chiến bọn họ, tiêu hao hết số lần từ chối chiến đấu của họ, buộc họ phải nghênh chiến, buộc họ phải thua thảm. Mọi người đều không ngốc, sẽ biết chúng ta cố ý trả thù.
- Chúng ta chỉ chọn những hậu duệ cảnh vực các phương không có bối cảnh gì. Bọn họ bị đánh, chỉ có thể oán hận Lý Thiên Mệnh hại bọn họ, sau đó xin đổi vào Phương Điện chúng ta, có như vậy mới tránh khỏi kết cuộc thê thảm. Vậy là người của chúng ta càng lúc càng đông, người của họ sẽ ít dần, càng lúc càng hoảng, thậm chí tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Ta chống mắt xem bọn họ làm cách nào trấn áp chúng ta?
Khương Thừa Phong nói xong liếc nhìn mọi người, rất là tự tin nắm chắc.