Cô Tô Úc Dao hỏi:
- Cách hung tàn như vậy là ngươi tự nghĩ ra sao?
Khương Thừa Phong thẳng thắn đáp:
- Không phải, là gia gia của ta nói.
- Thập Ngũ hoàng gia?
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Khương Thừa Phong nói:
- Đúng vậy! Nhưng cụ thể phải dựa vào chúng ta đi kích động đệ tử của các Phương Điện chấp hành, từ chúng ta động viên.
- Đây là mục đích hôm nay ngươi kêu chúng ta tới nơi này?
- Ừm!
- Được rồi, nếu có Thập Ngũ hoàng gia mở miệng, hiển nhiên cũng đã đánh tiếng trước với trưởng bối của chúng ta.
- Các vị, làm thịt bọn chúng đi!
- Càng thảm càng tốt.
- Đến lúc đó bốn Phương Điện không có người, ta chờ xem sắc mặt của họ sẽ đặc sắc đến nhường nào!
- Muốn khóc cũng không kịp chứ gì nữa.
. . .
Trong khoảng thời gian này, Lý Thiên Mệnh bán Bích Sơn Thư mới, lấy được hơn một vạn thánh tinh, thoáng chốc thành nhà giàu mới nổi.
Có tiền nhiều nhưng Lý Thiên Mệnh không giữ được, phung phí đủ mọi đường.
Lý Khinh Ngữ ngọt ngào kêu một tiếng ca, Lý Thiên Mệnh vung tay:
- Kêu hay lắm, thưởng cho muội một nghìn!
Làm ca, cho muội muội tiền tiêu vặt là thiên kinh địa nghĩa.
Dạ Lăng Phong ngồi dưới đất chọi dế, xem sốt ruột lỡ tay bóp chết một con, Lý Thiên Mệnh ném xuống một túi thánh tinh:
- Làm hay lắm, thưởng tiền.
Cùng Khương Phi Linh đi dạo Trân Bảo Nhai, thích cái gì thì mua cái đó, dù sao nàng cũng có thánh tinh.
Cuối cùng Bạch Tử Căng cũng đến, ngọt ngào kêu một tiếng Thiên Mệnh ca ca.
Lý Thiên Mệnh vội lấy một nghìn ra:
- Bạch tỷ tỷ, làm ơn đừng gọi kiểu đó nữa, ta đưa cái này là bỏ tiền mua bình yên, tỷ đừng để Linh Nhi nghe thấy!
Bạch Tử Căng đá lông nheo:
- Được chứ, vậy về sau bán đồ giúp ngươi ta sẽ trừ một phần lợi nhuận, nếu không . . .
Lý Thiên Mệnh rùng mình:
- Bạch tỷ tỷ quả nhiên là thần giữ của.
- Ngươi biết quá muộn.
- . . .
Đoạn thời gian gần đây vẽ khá nhiều Bích Sơn Thư, có Linh Nhi dẫn đường, Lý Thiên Mệnh dần thử tự viết, tuy xác suất thất bại rất cao nhưng ít nhất thành công một quyển.
Điều này chứng minh hắn xem như Thần Văn Sư nhất tinh.
Loại tình huống này về sau sẽ càng lúc càng tốt, xác suất thành công đều là tăng lên từ từ.
Không giống như Khương Phi Linh, cơ hội trên sáu mươi phần trăm.
Nói thật thì có Linh Nhi bao trọn gói Thần Văn Sư, Lý Thiên Mệnh đặt tinh lực nhiều vào tu hành Thiên Ý đế hoàng và cảnh giới Thánh.
Hắn thường đi Linh Uẩn Chi Địa, đã có thể vào khu thứ nhất.
Trong khoảng thời gian này Dạ Lăng Phong cũng rất giỏi, y đánh bại một thượng cổ hoàng tộc tên Khương Vũ Đồng, hiện tại xếp hạng tám Thập Phương Thiên Địa bảng, cao hơn Lý Thiên Mệnh hai hạng.
Hai người cùng nhau tu hành trong khu thứ nhất.
Lý Thiên Mệnh vốn cho rằng sẽ ngẫu nhiên gặp đối thủ mười hạng đầu, nhưng đến đây rồi mới phát hiện bọn họ ít khi đến.
Có lẽ bọn họ đang chuẩn bị cho ngày quyết chiến Địa Bảng.
Hôm nay.
Lúc chạng vạng, Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong cùng nhau trở về từ Linh Uẩn Chi Địa.
Tuy còn hơn hai tháng mới đến quyết chiến Địa Bảng, nhưng không khí trong Đạo Cung càng lúc càng túc mục.
Hắn nhìn ra được, ánh mắt nhiều người nhìn hắn hoặc là oán hận hoặc là oán niệm, dường như ít người trung lập.
Kỳ lạ, dường như ở trong Đạo Cung, hắn biến thành chuột chạy qua đường.
Lý Thiên Mệnh hơi thắc mắc:
- Chẳng phải nói người phe chúng ta tuy ít nhưng cũng được hai, ba phần mà sao gặp mười người thì chín người có thái độ như ta đào mộ tổ tiên của họ?
Có quá nhiều thượng cổ hoàng tộc trong Đạo Cung, tài nguyên tu luyện ở đây trên cơ bản đều bị hoàng tộc Khương thị chiếm cứ, đi đâu cũng gặp họ Khương.
Cho nên, Dạ Lăng Phong thấy ai cũng gai mắt.
Loại gai mắt này đến từ huyết mạch và linh hồn.
Trong những ánh mắt oán niệm, Lý Thiên Mệnh trở về đình viện số một Vị Nhất Lâu.
Loáng thoáng có người đứng trước cửa.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt xem, đây chẳng phải là Khương Ngọc sao?
Từng là Đông Dương Ngọc.
Hiện tại là đệ nhất Địa Bảng.
Đây là đối thủ hàng đầu của Lý Thiên Mệnh hiện nay, gã đứng trước cửa làm gì?
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong đi tới.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có chuyện gì?
Hôm nay Khương Ngọc ăn mặc khéo léo, tóc chải chuốt ngay ngắn, rất có phong độ trên đồng ruộng người như ngọc, công tử vô song cõi đời.
Khương Ngọc liếc Lý Thiên Mệnh một cái, quăng cục lơ.
- Khùng.
Lý Thiên Mệnh đẩy cửa ra, Khương Phi Linh ở trong đình viện nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra.
- Ca ca, ta lại học được . . .
Mắt Khương Phi Linh sáng long lanh, rõ ràng muốn tranh công, nhưng chưa nói xong chợt thấy có người lạ đứng trước cửa.
Ánh mắt Khương Ngọc dịu dàng mà nóng bỏng nhìn nàng:
- Linh Nhi cô nương, có thể nói một câu với cô nương không?
Khương Phi Linh nét mặt sa sầm nói:
- Ca ca, đóng cửa.
Hiển nhiên tên này đã đứng ở bên ngoài nửa ngày.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh quay lại đóng cửa.
Nhưng Khương Ngọc vươn tay chặn lại, gã vẫn không nhìn Lý Thiên Mệnh mà nở nụ cười hiền hòa.
Khương Ngọc phồng lên dũng khí, nói một câu cực kỳ vang dội mà tình cảm tràn trề:
- Linh Nhi cô nương, nàng là thần nữ đẹp nhất thế gian, kẻ ô uế không xứng với nàng. Ta thích nàng, ta yêu nàng. Hy vọng một ngày nào đó ta có thể cảm động nàng, khiến nàng trở thành tân nương của ta.
Người bên ngoài vây xem xôn xao.
Khương Phi Linh thốt ra một chữ:
- Xéo!
Lý Thiên Mệnh đóng cửa cái rầm:
- Cảm động ghê ta, ngớ ngẩn.
Hắn rất khó chịu, nếu không phải sớm muộn gì sẽ quyết đấu trên Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, đánh nhau tại đây thật vô nghĩa thì hắn đã trực tiếp ra tay rồi.
Khương Phi Linh nhíu mày nói:
- Ca ca, hắn cố ý làm vậy phải không? Cảm giác muốn chọc giận ca ca.
- Không sao, ta biết.
Lý Thiên Mệnh đến gần nàng, dịu dàng nói vào tai nàng:
- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì hết thảy âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy, không chịu nổi một kích.
- Hiểu rồi.
Gần nửa đêm, bốn vị Điện Vương bỗng nhiên tìm đến.
Gồm có:
Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc, Sinh Linh Điện Vương Tư Đồ Thanh Hòa, Nam Phương Điện Vương Tần Cửu Phủ, Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt.
Gần đây Lý Thiên Mệnh mới biết trong Thập Phương Đạo Cung có một Vi Sinh gia tộc truyền thừa từ xưa đến nay.
Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt là nhân vật trọng yếu trong đó.
Trong gia tộc Vi Sinh còn có một người địa vị vượt qua Thiên Chi Điện Vương, người đó là Thập Phương cung chủ.
Đúng vậy, dòng họ của cung chủ là Vi Sinh.
Thê tử của Lý Thần Tiêu, Vi Sinh Dư Âm là một tổ tiên của Vi Sinh gia tộc.
Năm xưa tổ tiên đời đầu lang bạt trong Cổ Chi Thần quốc, đã gặp gỡ Vi Sinh Dư Âm ở Thập Phương Đạo Cung này.
Lý Thiên Mệnh vội vàng đi ra hỏi:
- Bốn vị Điện Vương, có chuyện gì không?
Bạch Mặc hỏi:
- Thiên Mệnh, ngươi gần đây có nghe nói biến hóa của Thập Phương Thiên Địa bảng không?
- Không có, ta chuyên tâm tu hành, không để ý nhiều, sao vậy?
Bạch Mặc trầm giọng nói:
- Đối phương đang nhằm vào đệ tử không có thế lực, ép bọn họ chuyển qua đầu vào trận doanh hoàng tộc, nếu không vâng theo sẽ bị xuống tay ác. Có tổ chức, có sắp xếp, là cố ý làm cho chúng ta xem.
Nét mặt của Bạch Mặc hơi nghiêm túc, hiển nhiên không dự liệu được đối phương sẽ dùng cách đê tiện như vậy.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Rất nghiêm trọng?
Bạch Mặc nhíu mày nói:
- Tạm thời còn kiểm soát được, nhưng còn hơn hai tháng mới đến quyết chiến Địa Bảng, hơn hai tháng này đủ để bọn họ phá đổ đệ tử của chúng ta. Tiếp theo là con cháu của các huynh đệ Ám Điện cũng sẽ bị đặc biệt nhằm vào. Đáng tiếc chúng ta ít người, hơn nữa đánh trả đối phương ở mặt này càng dễ mất tư cách, khiến người lên án. Nếu không có cách giải quyết, cứ để tiếp tục thế này thì hậu quả sẽ hơi nghiêm trọng.
Bọn họ đều rất tức giận chuyện này.