Tuy Minh Đao Ám Ma Cửu Anh và Thanh Phong Cửu Anh đều là Thánh Thú lục giai, nó chỉ nhiều hơn Thanh Phong Cửu Anh một đốm sao, nhưng mọc nhiều hơn một cái đầu.
Điều này chứng minh thiên phú và vốn liếng của Khương Thừa Phong mạnh hơn Khương Tuấn Hách.
Tất cả điều này là lý do cho Khương Thừa Phong vững vàng ngồi trên hạng hai Địa Bảng.
Dới hai mươi tuổi trong Thần Đô, Khương Thừa Phong dư sức xếp vào tốp năm.
Vẻ ngoài của thú bản mệnh của gã thuộc loại dữ tợn nhất trong thượng cổ hoàng tộc, nên vừa xuất hiện đã nhận được mưa lời khen, hiển nhiên trưởng bối hoàng tộc tràn ngập tin tưởng vào Khương Thừa Phong.
Đây là chiến đấu liên quan thể diện hoàng tộc, tự nhiên khiến bọn họ càng cuồng nhiệt hơn.
- Ngươi đi chết đi! Đồ phế vật không có thú bản mệnh!
Khương Thừa Phong làm tôn tử của Tử Linh Điện Vương Khương Ám, gã rất nổi tiếng trong Thập Phương Đạo Cung, được tiếng là Sát Thần.
Nghe nói Khương Thừa Phong đã giết nhiều đệ tử tranh chấp với mình, tất cả đều bị gia gia dàn xếp hết.
Lúc này Khương Thừa Phong bộc lộ bản tính hung hãn, khoảnh khắc ra tay chẳng chút thương tình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân thể to lớn của Minh Đao Ám Ma Cửu Anh chạy trên chiến trường, xông về phía Dạ Lăng Phong, đi qua đâu là động đất tới đó.
Thú bản mệnh chưa đến nơi đã thi thố thần thông. Minh Đao Ám Ma Cửu Anh này có tổng cộng mười con mắt đỏ như máu, tất cả lấp lóe tia hung ác, đang thi thố một loại thần thông đồng thuật.
Ám Ma Giới!
Oong oong!
Ở trong mắt Dạ Lăng Phong, thiên địa bỗng tối đen, vô số bóng ma màu đen vờn quanh người, mười con mắt không ngừng lắc lư, càng lúc càng đến gần.
Dạ Lăng Phong nhếch mép lộ nụ cười hiếm hoi:
- A?
Đối phương không hiểu gì về y, công kích y bằng chiêu mà y sở trường nhất chẳng khác nào múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Dạ Lăng Phong rất thông minh, giả vờ trúng chiêu bị mê hoặc hòng khiến Khương Thừa Phong thả lỏng cảnh giác.
Trong khoảnh khắc đó, Minh Đao Ám Ma Cửu Anh và Khương Thừa Phong đã xông đến trước mắt Dạ Lăng Phong.
Sức mạnh của Khương Thừa Phong nằm ở thú bản mệnh, có thể dùng năm cái đầu như lưỡi dao thi thố chiến quyết.
Bọn họ một người một thú cùng lúc thi thố Hắc Dạ Trảm Long Đao Kinh.
Đao của Minh Đao Ám Ma Cửu Anh tuy chậm hơn một chút nhưng số lượng nhiều, đao phong kín không kẽ hở, uy lực cũng rất đáng sợ.
Một người một thú sáu đao, sát khí ập đến.
Đây là một kích tất sát của Khương Thừa Phong, gã không muốn làm quá phức tạp, trực tiếp giải quyết đối thủ mới giữ được mặt mũi cho hoàng tộc.
Ngay lúc này!
Đôi mắt Dạ Lăng Phong lóe tia sáng, y không nhằm vào Khương Thừa Phong mà chọn Minh Đao Ám Ma Cửu Anh linh hồn yếu hơn một chút.
Năm cái đầu của thú bản mệnh lắc mạnh, đinh ninh thần thông Ám Ma Giới của nó đã khống chế Dạ Lăng Phong, hoàn toàn không ngờ con mồi trong mắt nó bỗng nhiên bạo phát.
Sợi tơ như máu đột nhiên đâm vào thức hải của nó.
- Grao!
Năm cái đầu của Minh Đao Ám Ma Cửu Anh bỗng đau đớn gầm lên, rõ ràng là bởi vì linh hồn đau đớn.
Trùng hợp là năm cái đầu đang thi thố đao pháp, dùng công kích kín không kẽ hở bao phủ Dạ Lăng Phong.
Đột nhiên bị loạn tiết tấu dẫn đến một chuyện không thể tưởng tượng phát sinh.
Đó là . . .
Năm thanh đao tự chém vào chính nó.
Phập!
Phập!
Liên tục mấy tiếng dao chặt vào thịt.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người nhìn thấy năm cái đầu lưỡi dao của Minh Đao Ám Ma Cửu Anh như bị thắt nút, tự chém vào mình, chém vết thương đẫm máu.
Thậm chí có cái đầu suýt bị chém đứt lìa.
Nói thật, không có người biết đây là chuyện gì, cảnh này trông giống như Minh Đao Ám Ma Cửu Anh thi thố chiến quyết bị lỗi gì đó, suýt tự sát.
Con thú bản mệnh to lớn ngốc nghếch ngã xuống, lăn lộn dưới đất la đau.
Khương Thừa Phong nghệch mặt ra bị nó hất bay.
Khương Thừa Phong suýt rớt tròng mắt:
- Không thể nào!
Cả hai đã cùng nhau luyện đao pháp nhiều lần như vậy, chưa từng xảy ra sai lầm.
Hôm nay không thể nào đụng trận tự chém mình được!
Khương Thừa Phong còn đang ngơ ngẩn thì Dạ Lăng Phong đã hóa thành ảo ảnh màu đỏ, đoản kiếm đâm hướng đối thủ.
Kiếm thuật Vô Sinh Thứ Hồn.
Vô Mệnh Nhất Kiếm!
Bóng đỏ vụt qua, chớp mắt tới nơi.
Khương Thừa Phong nhảy cẫng lên, tay cầm Ám Minh Quỷ Vương Đao:
- Chết!
Gã không thèm nhìn Minh Đao Ám Ma Cửu Anh tự bò dậy, xoay người đánh với Dạ Lăng Phong.
Keng!
Một chiêu chiến quyết Địa Thánh Hắc Dạ Trảm Long Đao Kinh, đại khai đại hợp, buộc Dạ Lăng Phong liên tục lùi lại.
Khương Thừa Phong cười khẩy nói:
- Ngươi cũng là Thánh cảnh đệ ngũ trọng đúng không?
Khương Thừa Phong phát hiện mình đánh giá cao đối thủ, ở trước lực lượng tuyệt đối thì Dạ Lăng Phong rất khó ngăn cản gã áp chế.
Dạ Lăng Phong liên tục lùi mấy bước:
- Ưm!
Nhìn như y bị đánh lui, nhưng lúc này phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Nói ngắn gọn là Dạ Lăng Phong giống như từ Meow Meow biến thành Đế Ma Hỗn Độn.
Khoảnh khắc đó, Khương Thừa Phong bỗng nhiên cảm giác đầu óc đau nhói.
Dạ Lăng Phong ở trước mặt gã thoáng chốc biến thành vô số xác chết cụt tay cụt chân, những cái đầu đẫm máu, mặc áo tù rách rưới, giơ hai tay bước tới gần Khương Thừa Phong.
- Thượng cổ hoàng tộc, nạp mạng đi.
- Thảm quá, chúng ta thảm quá, ta muốn các ngươi cũng thẳm giống như vậy.
- Ăn hắn, tim gan phèo phổi, ăn sạch!
- Tai, con mắt, mũi, đầu lưỡi xiên cùng với nhau nướng ăn, rắc chút tiêu cay, gia vị, bôi chút dầu.
- Lấy thịt của hắn ép dầu!
Những âm thanh đó như kiến bò lỗ tai, Khương Thừa Phong không tin trên thế giới này có quỷ.
Nhưng giờ phút này, gã run rẩy.
Khương Thừa Phong lắc mạnh đầu:
- Cái quái gì đây!
Núi thây biển máu trước mắt gã đung đưa theo.
Cúi đầu nhìn, một tiểu cô nương khoảng ba tuổi bấu bắp đùi của gã, cười ngây thơ nhìn gã, nói:
- Ca ca, ta muốn ăn thịt của ngươi!
Tiểu cô nương vừa nói xong liền há mồm dùng hàm răng sắc bén cắm phập vào chân gã.
Khương Thừa Phong ăn đau hú lên:
- A!
Không phải đau chân mà là đau não.
Khương Thừa Phong đã cảm thụ đến nguy hiểm trí mạng, nhưng nó đến từ chỗ Dạ Lăng Phong.
Khương Thừa Phong nhắm mắt, dùng lỗ tai phân biệt phương vị, không ngừng huơ kiếm chém:
- Chết hết cho ta!
Phập!
Đao của gã đâm vào thịt.
Khương Thừa Phong còn tưởng mình giết được Dạ Lăng Phong, nhưng khi mở mắt ra xem thì đối tượng đau đớn la hét là thú bản mệnh của gã.
Minh Đao Ám Ma Cửu Anh vừa lao lên đã bị chủ nhân chém cho một nhát.
Tim Khương Thừa Phong rung lên:
-. . . có quỷ!
- Đương nhiên có!
- Khương Thừa Phong, tộc các ngươi sát nghiệt quá nặng, các ngươi vì vươn lên mà đồ sạch đối thủ, hút khô máu của thương sinh!
- Các ngươi mới là kẻ ác thật sự, dùng đốt giết cướp đoạt làm ý chí, bao nhiêu người ngã xuống dưới Thần Đô, tòa thành trì này xây trên thi cốt của hàng ức vạn người!
Khiến Khương Thừa Phong run rẩy là chính gã phát ra âm thanh, giống như tự mình nói chuyện với mình.
Mắt Khương Thừa Phong chảy giọt máu quát:
- Vớ vẩn! Thị tộc vĩ đại nhất trên đại lục nổi lên thì phải cướp tạo hóa thiên địa, lấy thần quang của trời trăng, trấn áp vạn dân thiên địa, lấy sinh linh làm nô thì mới có đường thông thiên, đời đời bất diệt!
Nhưng từ đầu tới đuôi chỉ có Khương Thừa Phong tự nói.
Bị linh hồn của Dạ Lăng Phong áp chế, Khương Thừa Phong đã rối loạn thần kinh.
- A!
Tiếng thịt bị xé rách.
Một bóng người xuất hiện ở trước mắt Khương Thừa Phong.
Một thanh đoản kiếm màu đỏ từ sau lưng Khương Thừa Phong đâm xuyên ra ngoài.
Khương Thừa Phong trợn to mắt, sắc mặt vặn vẹo nhìn thiếu niên tóc đen mắt đỏ vẻ mặt hờ hững ở trước mặt mình.
Khương Thừa Phong vươn tay, nhưng bàn tay run run, khi Thánh Nguyên bị xuyên thấu, Thánh Nguyên hóa thành linh khí tan biến thì gã không cầm chắc binh khí trong tay nữa.
Khương Thừa Phong bị phế!