Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 658 - Chương 658 - Ý Chí Của Thượng Cổ Hoàng Tộc

Chương 658 - Ý chí của thượng cổ hoàng tộc
Chương 658 - Ý chí của thượng cổ hoàng tộc

Từ giây phút gã vùng vẫy trong vòng vây quỷ mị trong tim, trông thấy biển máu đầy trời thì đã định sẵn phải thua.

Dạ Lăng Phong một kiếm phế Khương Thừa Phong không có gì bất ngờ.

Nhưng mà . . .

Khương Thừa Phong không cách nào tiếp thụ sự thật này!

Đánh thua trong trường hợp này là khuất nhục không thể chịu đựng đối với bất cứ hoàng tộc nào.

Làm phụ thân, gia gia, tổ tiên hổ thẹn!

Trước khi Càn Đế chưa băng hà, Khương Thừa Phong còn là Đông Dương thị, còn là hoàng thái tôn!

Trong Thần Đô, gã là nhân vật nổi tiếng lừng lẫy!

Nhưng bây giờ gã bị một tiểu tốt vô danh đến từ Đông Hoàng Cảnh phế bỏ.

Người này thậm chí không có thú bản mệnh!

Mắt Khương Thừa Phong chảy huyết lệ, dùng ánh mắt âm độc nhất trừng Dạ Lăng Phong:

- Dạ Lăng Phong, ta muốn moi tim của ngươi ra, dùng răng xé nát!

Không thấy chút sợ hãi trong mắt Khương Thừa Phong, bởi vì ý chỉ của hoàng tộc là không thể xóa nhòa.

Mắt Dạ Lăng Phong dâng lên sát khí:

- Trái tim . . .

Khi nói chuyện, một thanh kiếm khác của Dạ Lăng Phong đâm vào ngực Khương Thừa Phong.

Dạ Lăng Phong không muốn làm như vậy, nhưng mối thù không đội trời chung đốt cháy linh hồn của y.

- Tiểu Phong!

- Tiểu Phong ca ca!

- Giết hắn!!!

Vô số người gào thét xúi giục y.

Đột nhiên một tiếng quát càng vang dội hơn, đinh tai nhức óc:

- Tiểu Phong!

Âm thanh đến từ bên ngoài.

Là giọng của Lý Thiên Mệnh.

Lúc này, Nhiên Huyết Phách Kiếm của Dạ Lăng Phong vừa đâm vào thịt của Khương Thừa Phong.

Nhưng y đã kịp dừng lại.

Ngay sau đó!

Dạ Lăng Phong không đâm sâu hơn, ngược lại rút thanh Nhiên Huyết Phách Kiếm khác đang xuyên thủng Thánh Cung ra, xoay người đi.

Dạ Lăng Phong đi hướng Lý Thiên Mệnh.

Khương Thừa Phong thì bịch một tiếng quỳ dưới đất.

Cổ họng Dạ Lăng Phong khô khốc, hít thở nặng nề, từng bước nhanh hơn đến gần Lý Thiên Mệnh:

- Thiên Mệnh ca . . .

Lý Thiên Mệnh vội kéo y qua:

- Lại đây!

Trong một góc độ ẩn khuất, Lý Thiên Mệnh dùng Mê Linh Chi Đồng cho Dạ Lăng Phong xem:

- Nhìn này!

Sau đó Lý Thiên Mệnh vỗ lưng Dạ Lăng Phong, hỏi:

- Khá hơn chưa?

Dạ Lăng Phong hít sâu một hơi, sắc đỏ trong mắt tan biến:

- Đỡ . . . đỡ hơn rồi.

Lý Thiên Mệnh cười gian hỏi:

- Trông thấy ai?

Dạ Lăng Phong mờ mịt trả lời:

- Ngươi, ngươi không mặc quần áo.

- Mợ nó!

Lý Thiên Mệnh choáng váng, suýt hộc máu:

- Đệt, bình thường chút đi, ta với ngươi là không có kết quả!

Mê Linh Chi Đồng là thuật sắc dụ.

Khương Phi Linh bám trên người hắn và ba con thú bản mệnh ở trong không gian bản mệnh cười phá lên.

Lý Thiên Mệnh cũng bật cười.

Nhưng hắn không cười được lâu.

Bởi vì ngay lúc này:

Chiến trường vang vọng tiếng gầm rống xé rách tim gan:

- Dạ Lăng Phong!!!

Là giọng của Khương Thừa Phong.

Gã còn quỳ dưới đất, mắt chảy giọt máu, có thể thấy mặt gã vặn vẹo, hung tợn như dã thú nhìn chằm chằm vào Dạ Lăng Phong và Lý Thiên Mệnh.

Mắt Khương Thừa Phong đầy tơ máu nhưng khóe môi nhếch cao:

- Các ngươi nhất định sẽ chết trong tay hoàng tộc ta, tất cả người liên quan với các ngươi đều sẽ chết sạch sẽ!

Sau đó Khương Thừa Phong giãy giụa đưa mặt về hướng các thượng cổ hoàng tộc cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.

- Các vị trưởng bối, các vị tổ tiên, Khương Thừa Phong thua trận, xin lỗi! Ta khiến hoàng tộc hổ thẹn, ta tội đáng muôn chết, xin hãy ném xác của ta ra Thần Đô, ta không xứng mang thân phận hoàng tộc!

Khương Thừa Phong khác với Khương Tuấn Hách, Khương Vũ Đồng, gã là một người cuồng nhiệt thừa kế ý chí của thị tộc.

Binh binh binh!

Khương Thừa Phong dốc hết sức dập đầu ba lần.

Cuối cùng, Khương Thừa Phong nhìn về phương hướng cung điện màu đen, khấp huyết rơi lệ nói:

- Phụ thân, gia gia, nhi có lỗi với hai người, xin hãy báo thù cho nhi! Nhi đã là phế nhân, không xứng sống nữa, tiếp tục làm mất mặt các người, kiếp sau gặp lại, ta còn muốn sinh ra trong hoàng tộc!!!

Nói xong . . .

Tay Khương Thừa Phong cầm đoản kiếm cắm phập vào ngực mình.

Rút kiếm ra, máu tuôn như suối.

Xác chết đẫm máu trợn to mắt trừng Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, ngã trong vũng máu.

Giờ phút này.

Toàn trường tĩnh mịch.

. . .

Lý Thiên Mệnh sắc mặt nghiêm túc.

Hắn nghiêng đầu, nhìn Khương Thừa Phong thua trận quỳ dưới đất, ánh mắt đỏ máu điên cuồng.

Khương Thừa Phong hôm nay biểu hiện làm Lý Thiên Mệnh nhớ đến đoạn đối thoại với Bạch Mặc vào mấy ngày trước.

Cuộc đối thoại đó cho Lý Thiên Mệnh thật sự hiểu biết cái gọi là thượng cổ hoàng tộc rốt cuộc là thượng cổ thị tộc như thế nào.

Hắn chỉ có thể nói, nếu Nguyệt Linh Lang còn sống mà gặp thượng cổ hoàng tộc thì chắc chắn sẽ rất thích tộc này.

Bởi vì ý chí của tộc này không mưu mà hợp với tất cả ý tưởng của Nguyệt Linh Lang.

Thậm chí Quân Thánh Tiêu từng lấy dân chúng Thương Hải quốc làm vật hy sinh, đó là học tập từ thượng cổ hoàng tộc.

Hôm ấy.

Giọng nói của Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc rất trầm trọng.

Bạch Mặc nói:

- Thời đại thượng cổ vào mấy vạn năm trước, cái gọi là thượng cổ hoàng tộc thật ra là tộc Cửu Minh ở Minh Hải phương bắc. Bọn họ ngẫu nhiên được một vật thần thượng cổ Luân Hồi Kính, dùng Luân Hồi Kính hấp thụ mệnh hồn của sinh linh hòa vào trong gương, trợ bọn họ hiểu ra Thiên Ý. Từ đó cả tộc vươn lên, dùng thủ đoạn máu me mở rộng địa bàn, thống trị lãnh thổ, cuối cùng phá hủy tiền thân của Thập Phương Đạo Cung, xây dựng Cổ Chi Thần quốc, tự hào là thượng cổ hoàng tộc!

Phương thức tu luyện hấp thu mệnh hồn hơi giống Nhiên Hồn tộc, nhưng chắc chắn đẳng cấp khác biệt.

So sánh thì Luân Hồi Kính chắc chắn là một loại giết chóc tàn nhẫn, hơn nữa hiệu suất tự nhiên không mạo hiểm bằng Nhiên Hồn tộc một lần nhân duyên trùng hợp vừa đúng.

Luân Hồi Kính một lần cần ít nhất mệnh hồn của năm mươi vạn người lấp vào, hơn nữa chưa chắc có thể kéo dài được lâu.

- Mấy vạn năm qua, trong các cảnh vực có vô số oan hồn lặng lẽ chết trong Luân Hồi Kính. Xác chết chôn dưới Thần Đô đừng nói là nghìn vạn, có khi nhiều cỡ trăm ức!

Nói đến con số này, giọng của Bạch Mặc hơi run.

Da đầu Lý Thiên Mệnh tê dại:

- Mấy vạn năm, trăm ức . . .

- Đúng vậy! Tranh cướp với vạn vật thiên địa, người không vì mình, trời tru đất diệt, đây là lời răn tổ tiên của thượng cổ hoàng tộc, cũng là ý chí bên trong bọn họ. Cho nên, bọn họ cướp lấy tài nguyên của nguyên Thần Quốc cho mình dùng, bọn họ tàn nhẫn trả thù chèn ép tất cả đối thủ, bao gồm khiến Nhiên Hồn tộc suốt hai vạn năm muốn chết mà không được. Chỉ có Cổ thị tộc thần phục mới sinh tồn nổi.

- Thập Phương Đạo Cung chúng ta chiếm lĩnh một ít tài nguyên Thần Quốc, giữ gìn truyền thừa từ xưa, nhưng mà, bọn họ vẫn không thỏa mãn, từng bước một thẩm thấu. Nếu không có lớp chúng ta kiên trì thì e rằng bốn Phương Điện đều trở thành thế lực của họ, không có Đạo Cung thì Ám Điện sẽ nhỏ dần.

- Bọn họ bá đạo nhất không chỉ cướp lấy báu vật mà còn giành nữ nhân. Trong tộc bọn họ chia ra hai dòng họ Đông Dương và Khương thị, lấy Đông Dương đứng đầu, nam nhân đứng trên hết. Ở trong mắt họ thì nữ nhân chỉ là công cụ sinh dục, bởi vậy cơ bản mỗi hoàng tộc thông thường đều là thê thiếp thành đàn.

- Mấy vạn năm qua, nữ nhân xuất sắc nào đều bị bọn họ chiếm đoạt, lợi dụng các nàng sinh ra hậu duệ có thiên phú càng cao, bảo chứng truyền thừa và hưng thịnh cho toàn tộc. Dù sao thiên phú của hoàng tộc trung tâm có thể nhìn ra từ số lượng đầu của thú bản mệnh. Nếu sinh ra hậu duệ có chín đầu thì lời to, đủ để oanh động toàn quốc!

Bình Luận (0)
Comment