Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 659 - Chương 659 - Ý Chí Của Thượng Cổ Hoàng Tộc (Tt)

Chương 659 - Ý chí của thượng cổ hoàng tộc (tt)
Chương 659 - Ý chí của thượng cổ hoàng tộc (tt)

- Người mạnh nhất thượng cổ hoàng tộc vĩnh viễn không phải Cổ Chi Đại Đế mà là hồn của tộc bọn họ! Cho nên, sinh dục và cướp đoạt là việc lớn ưu tiên hàng đầu của hoàng tộc. Cho nên tộc hệ của họ hỗn loạn, có nhiều con cái, lớp cháu có khi lớn tuổi hơn lớp gia gia.

- Càn Đế mới vừa băng hà đúng không? Nhưng nhi tử nhỏ nhất của hắn mới ra đời cùng thế hệ với Dục Đế.

Nói những điều này, Bạch Mặc lắc đầu, không phải cảm thấy buồn cười mà là chán nản.

Bởi vì trong chuyện này có rất nhiều điều bất hạnh.

Ví dụ như dân chúng Thần Quốc sống thê thảm qua ngày.

Ví dụ như báo thù đẫm máu trong nội bộ hoàng tộc.

Vì bọn họ là tộc như vậy nên sau khi Càn Đế băng hà Thần Đô mới xao động như thế, có nhiều hỗn loạn không nhìn thấy, đấu tranh giữa các phe phái đã sôi trào.

Bạch Mặc hỏi:

- Thật ra ngươi cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không? Tại sao bọn họ ác như thế, độc như thế?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hơi hơi, tạm thời chưa gặp người nào vừa mắt.

Bạch Mặc nói:

- Chuyện này không kỳ lạ, bởi vì đây là ý chí của thị tộc! Lớp tiểu bối của họ mới sinh ra đã bị tiêm nhiễm vào đầu cướp đoạt, cạnh tranh, bọn họ từ nhỏ đã trông thấy những điều đó. Trưởng bối dạy cho họ khi nam bá nữ, lời dạy của tổ tiên ép buộc bọn họ sinh dục, cạnh tranh thân phận và thể diện. Ý chí thị tộc như vậy rất ác nghiệt, rất dữ tợn, nhưng đúng là bảo chứng truyền thừa mấy vạn năm bất diệt, vẫn thịnh vượng như ban đầu. Trừ Thiên Mệnh công chúa ra, trong lịch sử hoàng tộc không có một nữ nhân nào có địa vị chính thức.

Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:

- Thiên Mệnh công chúa? Tại sao?

Bạch Mặc nói:

- Bởi vì chuyện này rất thần kỳ. Càn Đế có hơn một trăm con cái nhưng chỉ có một nữ nhi, sau khi Thiên Mệnh công chúa chết thì hắn không thể nào sinh ra nữ nhi nữa.

Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:

- Hơn một trăm người, hắn biết mặt hết không?

- Ngươi muốn nghe lời nói thật không?

- Muốn.

- Trừ hai mươi mấy người ở khúc đầu ra, còn lại hắn không biết.

- . . .

- Thiên Mệnh, có phải ngươi cảm thấy vượt qua sức tưởng tượng, làm gì có chuyện khoa trương như vậy tồn tại thật sự?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ban đầu nghe tiền bối nói ý chí thị tộc của bọn họ nên giờ ta cảm thấy không khoa trương. Dù sao rừng cây lớn, có đủ loài chim. Mỗi người đều có đạo sinh tồn của mình, ít nhất đối với bọn họ thì những gì họ làm là đúng. Bọn họ thống trị Thần Quốc mấy vạn năm, khiến vô số người run rẩy rên rỉ.

Bạch Mặc bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Đúng rồi, bọn họ cảm thấy chính mình đúng. Nhưng buồn cười là bốn mươi mấy năm trước bọn họ mất đi Luân Hồi Kính.

Lý Thiên Mệnh lên tinh thần:

- Vì phụ thân của ta?

- Đúng vậy! Phụ thân của ngươi, Lý Mộ Dương, là ân nhân của chúng sinh!

- Ân nhân?

Bạch Mặc nặng nề nói:

- Đúng, chứ không thì ngươi nghĩ tại sao chúng ta che chở ngươi như vậy? Chỉ vì Lý Vô Địch? Hắn là một kẻ lỗ mãng không đáng tin, phụ thân của ngươi mới là người vĩ đại nhất trong lịch sử Thần Quốc!

Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh nghe cách nói như vậy.

Từ tội nhân nghìn đời biến thành người vĩ đại nhất?

Bạch Mặc hỏi:

- Ngươi có biết tại sao nhiều người Thần Đô chán ghét phụ thân của ngươi, có ý tưởng khác với chúng ta không?

Lý Thiên Mệnh lắc đầu.

Bạch Mặc nói:

- Thỏ không ăn cỏ gần hang, hoàng tộc không bao giờ lấy dân chúng Thần Đô làm mệnh hồn, dù sao người của Thần Đô là tinh anh Thần Quốc. Bọn họ chủ yếu xuống tay với nước nhỏ xa xôi nhất trong lãnh thổ các phương, một lần hút mấy chục vạn người, không ảnh hưởng chút nào đến Thần Quốc. Tựa như nuôi heo, bọn họ nuôi quá nhiều con heo.

Lý Thiên Mệnh đã hiểu, Bạch Mặc nói nước nhỏ lãnh thổ các phương giống như Chu Tước quốc.

Quân Thánh Tiêu biết thượng cổ hoàng tộc tu luyện bằng mệnh hồn của chúng sinh, cho nên lão làm người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh chắc chắn từng cung cấp dân chúng nước nhỏ cho thượng cổ hoàng tộc.

Lý Thiên Mệnh bị đánh sâu vào hơi lớn.

Bạch Mặc nói:

- Với người Thần Đô thì lửa từ hoàng tộc không đốt tới người của mình thì đều sống được chăng hay chớ. Anh hùng thật sự sẽ thành phản đồ trong mắt bọn họ. Quyền nói chuyện của Thần Quốc nằm trong tay thượng cổ hoàng tộc, bọn họ nói cái gì là cái đó.

- Ta hiểu rồi, nhưng ta còn một câu hỏi.

- Ngươi nói đi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Tại sao phụ thân của ta giết Thiên Mệnh công chúa? Không lẽ vì Thiên Mệnh công chúa cũng là loại người như tiền bối nói?

- Không phải, Khương Linh Tịnh là cô nương tốt.

- Vậy tại sao?

Bạch Mặc nói:

- Ta không rõ nữa, có lẽ còn có ẩn ý gì đó. Tóm lại ngươi chỉ nghe thấy cách nói của thượng cổ hoàng tộc, ai biết chuyện từng xảy ra là như thế nào?

- Ừm!

Lý Thiên Mệnh đã biết mục đích Lý Mộ Dương cướp đi Luân Hồi Kính, ít nhất y chính nghĩa trong chuyện này.

Điều này khiến Lý Thiên Mệnh thầm thở phào, hắn sợ nhất là Lý Mộ Dương thành người mà mình khinh thường.

Giờ mới biết y không phải loại người đó.

Chi tiết chuyện năm xưa e rằng chỉ có Cổ Chi Đại Đế và Lý Mộ Dương mới biết.

Lý Thiên Mệnh có thắc mắc:

- Điện Vương, nếu Luân Hồi Kính quan trọng như vậy thì tại sao hơn bốn mươi năm qua Càn Đế không liều mạng tìm nó? Thậm chí sau khi ta xuất hiện thì phản ứng của Càn Đế không mãnh liệt, hay bởi vì đại hạn sắp tới, Càn Đế sắp bỏ mạng nên không làm gì được?

Bạch Mặc nhíu mày nói:

- Thiên Mệnh, ta có thể nói rằng chính chúng ta cũng thắc mắc chuyện này. Nói thật, đa số người không biết hiệu dụng thật sự của Luân Hồi Kính, nhưng chúng ta biết các nhân vật trung tâm thượng cổ hoàng tộc càng rõ ràng mất Luân Hồi Kính thì cấp bậc của bọn họ sẽ hạ thấp, ít nhất Dục Đế hiện tại không thành Cổ Thánh. Bốn mươi năm qua Càn Đế nên nóng ruột nóng gan mới đúng, nhưng biểu hiện của hắn hơi khác.

- Các người cũng không biết sao?

Hiển nhiên thắc mắc này chỉ có thể treo trong lòng.

Thiên Mệnh công chúa, Khương Linh Tịnh, Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh.

Bốn cái tên hoặc nên nói là danh hiệu liên quan với nhau, khiến Lý Thiên Mệnh nhức đầu.

Mấu chốt là:

Hiện tại Càn Đế đã chết nên chắc chắn càng không biết.

Bạch Mặc nói:

- Chuyện giữa phụ thân ngươi và hoàng tộc rất phức tạp, có nhiều chuyện chúng ta đều không rõ ràng. Nhưng phụ thân của ngươi không chết thì sẽ có ngày chân tướng nổi lên mặt nước.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Ừm!

Hắn rất mong đợi ngày nào đó đến.

. . .

Sau khi Khương Thừa Phong tự sát.

Nguyên Thập Phương Đạo Thiên chiến trường tĩnh mịch, trong thời gian dài không ai nói chuyện.

Thật ra động tác của Khương Thừa Phong không nhanh, có nhiều người có thể ngăn cản gã, nhưng hình như không ai làm như vậy.

Từ đầu đến cuối, các trưởng bối hoàng tộc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Thừa Phong.

Thậm chí Tử Linh Điện Vương Khương Ám cũng không ló mặt ra.

Bầu không khí tĩnh mịch không biết kéo dài bao lâu.

Mãi đến thật lâu sau mới có một người đi ra bế ngang Khương Thừa Phong lên, mang theo Minh Đao Ám Ma Cửu Anh bị thương nặng rời khỏi chiến trường.

Từ đầu tới đuôi, nam nhân này chỉ quay đầu liếc Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong một cái.

Ánh mắt đó trắng bệch như giấy, bắn ra tia lạnh băng thấu xương.

Lý Thiên Mệnh biết người này, là một trong các Điện Quân của Tử Linh Điện, nhi tử của Khương Ám, phụ thân của Khương Thừa Phong.

Mãi sau khi người này rời đi, nguyên chiến trường vẫn không ai nói chuyện, yên tĩnh như chết.

Nhưng!

Nếu ngước đầu lên sẽ thấy ánh mắt của những người hoàng tộc đều giống như phụ thân của Khương Thừa Phong, lạnh lùng mà âm u.

Bọn họ không la ó, không ồn ào, càng không buông lời hăm dọa, chỉ dùng ánh mắt này lạnh lùng xem xét người tạo thành tất cả chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment