Lần này Lý Thiên Mệnh được dạy một bài học.
Một Khương Thừa Phong dạy cho hắn nhận thức cái gì gọi là thượng cổ hoàng tộc!
Bọn họ hoàn toàn khác với người của Thánh Thiên Phủ.
Thánh Thiên Phủ không có loại ý chí này, lúc trước hắn giết Nguyệt Linh Lang thì bọn họ chỉ tức giận rít gào, bất lực sủa bậy.
Nhưng mấy chục vạn người ở trước mắt thì nét mặt của họ không phải xấu hổ sau khi bị vả mặt mà là lạnh lẽo thấu xương.
Lạnh lùng như đại dương, vô số đao kiếm chôn ở đáy biển, đều là sát khí hung hãn.
Lý Thiên Mệnh sắp bước vào chiến trường trước những ánh mắt đó, hắn phải đối diện áp lực lớn hơn ai hết.
Đạo Thiên chiến trường có sức chứa trăm vạn người nhưng im lặng không tiếng động, điều này không đáng sợ sao?
Nhưng cho dù như vậy, thiếu niên tóc trắng vẫn đạp bước chân vững chắc vào chiến trường, xuất hiện dưới tầm nhìn của thượng cổ hoàng tộc.
Trăm vạn khán giả nơi đây cho dù không phải hoàng tộc thì cũng là Cổ thị tộc, hoặc là văn võ cả triều Thần Quốc, quan viên các phương.
Trong Thần Đô bao la này, trừ Đạo Cung ra cơ hồ đều là thiên hạ của thượng cổ hoàng tộc, mọi người có nhiều dính líu với họ.
Giờ phút này.
Trong biển ánh mắt lạnh lùng, Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói:
- Đệ tử Vị Lai Điện Lý Thiên Mệnh khiêu chiến đệ nhất Địa Bảng.
Giọng của Lý Thiên Mệnh không lớn, nhưng trong thế giới yên lặng thoáng chốc vang vọng cả chiến trường.
Câu nói này như con chim khổng lồ vỗ cánh bay vút qua đỉnh đầu mọi người, khiến quần áo bay phần phật.
Mùi khiêu khích thật mãnh liệt.
. . .
Trong cung điện màu đen.
Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt nhẹ giọng nói:
- Hay là hôm nay ngừng lại ở đây đi?
Bạch Mặc đáp:
- Không ngừng được.
Tần Cửu Phủ gật gù đồng ý:
- Ừm!
Bạch Mặc liếc hướng bên trái.
Bên kia ngồi năm vị Điện Vương cộng thêm Đông Dương Phần, từ đầu đến cuối bọn họ không nhúc nhích cái nào.
Khi Bạch Mặc nhìn qua thì Tử Linh Điện Vương Khương Ám cũng liếc lại.
Hai người nhìn nhau cười, nhưng ánh mắt giao nhau nổi lên giông bão dữ dội nhất trên Thập Phương Đạo Thiên chiến trường.
Khương Ám giả vờ bình tĩnh như không, cúi đầu xem chiến trường, không nhìn ngang ngó dọc nữa.
Bạch Mặc cũng quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lý Thiên Mệnh trên chiến trường.
Bạch Mặc biết Khương Thừa Phong đã thành công, một mình gã tự sát nhưng đốt cháy lửa giận gió lốc mãnh liệt nhất giữa hai bên.
Hiện tại.
Lý Thiên Mệnh đứng ngay mắt bão, kẻ địch của hắn không chỉ riêng Khương Ngọc mà là ý chí thị tộc của thượng cổ hoàng tộc suốt mấy vạn năm qua.
Tiếp theo sẽ kết thúc như thế nào đây?
Bạch Mặc nhắm mắt lại.
Trong vô hình, oan hồn của tiên liệt đốt cháy linh hồn của gã, rất nóng, rất đau rát.
. . .
Trong một góc khán đài trăm vạn người xem có một đám người đặc biệt.
Bọn họ khoác áo choàng, đứng ở chỗ ngồi, đội mũ vải đen, là đám người lạnh lùng nhất.
Người dẫn đầu nói:
- Khá thú vị.
Có người hỏi:
- Điện hạ, Khương Ngọc có thể đánh thắng được Lý Thiên Mệnh này không?
Nam nhân nói:
- Nhìn liền biết, dù sao Thần Văn Sư có một số thủ đoạn mạnh hơn Khương Thừa Phong nhiều.
- Tốt nhất là đừng thua, hơi khó coi. Đạo Cung thật sự là được đằng chân lân đằng đầu, không biết chữ chết viết như thế nào.
Nam nhân nhếch mép nói:
- Không sao, tên nào ló đầu ra thì kẻ đó phải chết. Giết nhi tử của Lý Mộ Dương rồi quan sát xem bọn họ nhảy nhót thế nào.
- Cũng đúng, điện hạ đưa thứ kia giá trị một trăm vạn thánh tinh, trong Thần Đô không vài người bỏ ra số tiền kia được, dù trên người nhi tử của tội phạm thật là giết gà dùng đao mổ trâu, lãng phí.
- Không sao, ta không thiếu thánh tinh, thánh tinh trong thiên hạ này tương lai đều là của ta. Hơn nữa thứ kia có thể khóa hồn, Linh Nhi của ta còn bám vào người hắn, chỉ có thứ này mới không ngộ thương nàng.
Gió nhẹ thổi qua, tốc lên vải đen dưới mũ, loáng thoáng lộ nửa gương mặt đen thui.
- Điện hạ, nghe nói đại ca của người, Đông Dương Phần đến, còn mang theo nhi tử Đông Dương Chước.
- Đông Dương Chước? Mang đến giữ mặt mũi chứ gì, tiếc rằng không cần dùng đến hắn.
. . .
Trong gió bão.
Công tử áo trắng Khương Ngọc đáp xuống chiến trường, bước tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Ánh mắt Khương Ngọc run rẩy nhìn Lý Thiên Mệnh, không biết đang nghĩ gì.
Khương Ngọc hỏi:
- Có phải . . . Khương Phi Linh ở trên người của ngươi?
Lý Thiên Mệnh lười đáp lại gã.
Những ánh mắt đầy áp lực trên chiến trường khiến Lý Thiên Mệnh khó chịu, tất cả cảm xúc này sẽ trút hết lên người Khương Ngọc.
Lý Thiên Mệnh lấy ra Đông Hoàng Kiếm, giọng lạnh lùng hỏi:
- Khương Ngọc, ngươi thua cũng sẽ tự sát sao? Ta hỏi ngươi, thượng cổ hoàng tộc các ngươi phải chăng có tập tục thua trận tự sát?
Cùng lúc đó, ba con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh hiện ra. Huỳnh Hỏa đậu trên vai, Meow Meow và Lam Hoang đáp xuống mặt đất.
Khương Ngọc cũng không trả lời câu hỏi của Lý Thiên Mệnh.
Gã khác với hoàng tộc khác, chủ yếu nằm ở ánh mắt của gã không dữ dằn.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy người này mắc bệnh tâm lý, hắn chẳng quan tâm gã phải gánh chịu áp lực nặng nề và cạnh tranh như thế nào mới hình thành bệnh tâm lý.
Hiện tại hắn chỉ muốn cho người mong áp chế mình nhìn xem bị ý chí của họ đè ép, hắn, Lý Thiên Mệnh, là loại người như thế nào!
Đối thủ của hắn, Khương Ngọc là Ngự Thú Sư song sinh Địa Thánh cảnh đệ lục trọng, thú bản mệnh có ba mươi chín đốm sao, hơn nữa là Thần Văn Sư nhất tinh.
Người này là cường giả số một Địa Bảng hiện nay!
Nghe nói nguyên Thần Đô, không tính mạch Đông Dương Lăng chạy trốn thì Khương Ngọc lọt vào tốp ba.
Dưới hai mươi tuổi, thành tựu như vậy đã rất kinh khủng.
Nếu không phải Khương Ngọc nghiên cứu đạo Thần Văn Sư thì cảnh giới còn cao hơn nữa.
Khi thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh xuất hiện trước mắt bao người thì hai con thú bản mệnh của Khương Ngọc cũng hiện ra.
Sáu mươi chín tinh, Lam Dực Huyền Băng Cửu Anh, Hắc Thứ Âm Hải Cửu Anh.
Một băng một thủy, băng thì sắc bén, thủy thì âm trầm lạnh lẽo.
Lam Dực Huyền Băng Cửu Anh trời sinh có đôi cánh chim màu lam to lớn, có thể bay lên trời, nó có sáu cái đầu, chứng minh thiên phú của Khương Ngọc khá cao trong nguyên hoàng tộc.
Hắc Thứ Âm Hải Cửu Anh cũng có sáu cái đầu, thứ bắt mắt nhất trên người nó là gai xương, rậm rạp phủ lên toàn thân, sáu cái đầu như sáu cây gậy đinh, cộng thêm ba cái đuôi, đều là vũ khí bén dữ tợn.
Từng có một cách nói, bề ngoài của thú bản mệnh là thể hiện tâm tính và ý chí của một thị tộc.
Trong Đông Hoàng tông, hai huynh đệ Vũ Văn thế gia bề ngoài không tệ, nhưng Thao Thiết rất hung hăng và xấu xí. Ngược lại Côn Bằng của thánh tộc Lý thị thì khí thế hơn nhiều.
Quân gia Thánh Thiên Phủ là rồng, cũng chính thống đại khí. Sự thật thì trong lịch sử Quân gia, trừ Quân Thánh Tiêu và số ít người, còn lại không ai làm chuyện thương thiên hại lý, khởi đầu cũng rất chính đạo.
Về thượng cổ hoàng tộc, trong ấn tượng ban đầu của Lý Thiên Mệnh cũng là chính thống đại khí, nhưng Cửu Anh và Tương Liễu trước mắt hắn dường như hung hãn và dữ tợn thì nhiều, ít có chính khí của quân vương.
Rất thích hợp với ý cướp trời của cả tộc, dù sao mấy vạn năm trước bọn họ gọi là tộc Cửu Minh.
Hai con thú bản mệnh của Khương Ngọc đều không to bằng Lam Hoang, nhưng đối diện cự thú như bé rùa bự tựa hồ kích thích chúng nó càng hung hãn, không hề e sợ.
Khương Ngọc đứng giữa hai con Cửu Anh, tay cầm cây bút, trên bút có bốn mươi lăm sợi thánh thiên văn, đủ chứng minh đây là thánh thú binh đỉnh cao.
Tên của cây bút gọi là: Xuân Thu Mặc Bút.
Trong thiên địa, hiếm có ai sử dụng binh khí cây bút.