Xoẹt xoẹt!
Móng vuốt đen ma sát với Bất Động Linh Giới phát ra âm thanh chói tai.
Bất Động Linh Giới vẫn vững vàng như núi.
Đây là trọng bảo cùng đẳng cấp, hiển nhiên nhóm Lý Thiên Mệnh bình yên vô sự.
Mới rồi Khương Phi Linh sợ hết hồn, nhưng rất nhanh yên lòng:
- Ca ca, ta đã xem giới thiệu của Tỏa Hồn Tử Linh Thư này, nó có thể khóa chặt một hồn rồi hoàn toàn đánh tan, không còn máu thịt. Nhưng nó không phải thủ đoạn công kích linh hồn như của Tiểu Phong, cái gọi là khóa hồn chỉ là thủ đoạn khóa linh hồn mục tiêu. Bây giờ nó khóa chặt ta, nhưng lực lượng căn nguyên và thô bạo nhất đã bị Bất Động Linh Giới chặn lại.
- Ý của muội là chúng ta an toàn?
- Đúng rồi, yên tâm.
- Tốt!
Tuy trái tim thả xuống lồng ngực, nhưng cơn giận ngập trời còn đó, mắt Lý Thiên Mệnh đầy tơ máu.
Hắn nhìn Khương Ngọc chằm chằm:
- Các ngươi đều bị khùng hay sao? Linh Nhi làm gì chọc vào các ngươi mà hết người này tới người khác nhằm vào muội ấy? Tô Hồng Âm làm một lần, đồ điên nhà ngươi ra tay lần thứ hai?!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai chí bảo còn đang va chạm mài mòn lẫn nhau. Khương Ngọc bỗng thay đổi sắc mặt, chìm trong ngơ ngẩn và tuyệt vọng.
Khương Ngọc thống khổ mà run rẩy, lần này ngỗ nghịch Đông Dương Phong Trần chỉ vì muốn thực hiện mơ tưởng viễn vông trong lòng.
Nhưng bây giờ gã đã thất bại.
Lực lượng của Tỏa Hồn Tử Linh Thư dần tan biến, không thể sản sinh chút sức sát thương cho Khương Phi Linh.
Khi mọi thứ tan biến, sắc mặt Khương Ngọc sầu thảm, gã ôm ngực, gặp đả kích lớn chưa từng có.
Khương Ngọc khấp huyết cười to bảo:
- Ha ha ha! Lý Thiên Mệnh, ngươi không bảo vệ được nàng, hôm nay ngươi che chở nàng nhưng về sau sẽ có lúc ngươi phải hối hận! Khi đó ngươi muốn khóc cũng không kịp!
Lý Thiên Mệnh xách Đông Hoàng Kiếm bước tới gần.
Trong mắt Khương Ngọc tràn đầy tuyệt vọng:
- Đáng tiếc, phù dung sớm nở tối tàn, về sau thành hoa tàn liễu rụng.
Lý Thiên Mệnh đã nghe không nổi nữa.
Nhưng ngay lúc này.
Khương Ngọc lấy một con dao găm ra đâm vào tim mình.
Lại là tự sát!
- Ghi nhớ, ta tên Đông Dương Ngọc, không phải Khương Ngọc!
Thật không hổ là thượng cổ hoàng tộc, sắp chết mà còn quyết nhiên như vậy.
Keng!
Ngay lúc này, phát sinh chuyện khiến người bất ngờ.
Lý Thiên Mệnh một kiếm chém bay dao găm của Khương Ngọc.
Nhiều người thắc mắc:
- Không lẽ hắn không muốn để Khương Ngọc chết?
Ngay sau đó, thắc mắc được giải đáp.
Phập!
Đông Hoàng Kiếm xuyên qua lồng ngực của Khương Ngọc.
- Ngại quá, ở trước mặt của ta thì ngươi không có cơ hội tự sát!
Vèo!
Khoảnh khắc rút kiếm ra, toàn thân Khương Ngọc cứng ngắc, mắt trợn to ngã thẳng cẳng xuống đất, không còn tiếng động.
Kết quả như nhau, nhưng quá trình thì khác.
Khương Ngọc không chết vì sự sát mà là bị Lý Thiên Mệnh giết chết.
Đối với thượng cổ hoàng tộc thì một bên là quyết nhiên mà chết, một bên là chết trong sỉ nhục.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm đâm xuống chiến đài, nhưng Lý Thiên Mệnh vẫn giận run người.
Lý Thiên Mệnh không muốn Dạ Lăng Phong giết người là vì cục diện khi đó khác, nhưng Khương Thừa Phong tự sát đã mở màn tranh đấu khí phách, cộng thêm Khương Ngọc chủ động sử dụng thiên văn thư tứ tinh chỉ vì giết người, trận quyết chiến hạng nhất Địa Bảng đã thành cuộc chiến sống chết.
Thật ra quyết chiến Địa Bảng năm nay đã đổi khác, ý nghĩa của mùa này đã vượt qua Thần Nguyên Cổ.
Xung đột giữa Lý Thiên Mệnh và thượng cổ hoàng tộc đã đến cảnh ngộ phải chết người.
Giờ này khắc này, Lý Thiên Mệnh chống Đông Hoàng Kiếm, ngước đầu liếc nhìn trăm vạn người xem, trong mắt rực cháy ngọn lửa, tức giận hỏi:
- Con súc sinh nào rộng rãi thế, vì giết ta mà lãng phí hai trăm vạn thánh tinh? Có dư tiền thì trực tiếp lấy ra, đến trước mặt ta mua mạng của mình chẳng phải có hiệu quả hơn sao?
Lý Thiên Mệnh càng nghĩ càng giận.
Hắn và Linh Nhi chăm chỉ làm một tháng cũng chỉ kiếm hơn một vạn thánh tinh, nếu không tiến bộ Thần Văn Sư thì bọn họ phải mất hai mươi năm mới kiếm đủ hai trăm vạn.
Quyết tâm giết mình của thượng cổ hoàng tộc đã đến mức này sao?
Lý Thiên Mệnh nhe răng cười nói:
- Có gan thì tự mình đứng ra, đừng làm chuyện xấu xa thấp hèn làm gì, quang minh chính đại mới xứng với thân phận tôn quý của thượng cổ hoàng tộc các ngươi, đúng không nào?
Thập Phương Đạo Thiên chiến trường luôn lạnh lùng đột nhiên ồn ào.
Hạ gục Khương Ngọc, giành được hạng nhất Địa Bảng, thậm chí tránh thoát giết chóc của trăm vạn thánh tinh, rồi còn đứng đây buông lời mỉa mai thượng cổ hoàng tộc.
Những người có mặt cơ hồ chưa từng gặp nhục nhã như vậy.
Bùm!
- Đi chết đi!
- Gan to bằng trời!
Nhiều trưởng bối hoàng tộc đột nhiên lao ra, hàng vạn người xông về phía chiến trường.
Oong!
Ngay lúc này, tòa bộ chiến trường dâng lên màn sáng trong suốt.
Trên màn sáng dày đặc thiên văn, trong ngoài có ba lớp, từng lớp bảo vệ, hoàn toàn phong tỏa nguyên Thập Phương Đạo Thiên chiến trường, cũng ngăn cách thượng cổ hoàng tộc ở bên ngoài.
Đây là kết giới Thập Phương Đạo Thiên.
Một kết giới thiên văn ngũ tinh, cùng cấp bậc với kết giới huyết kiếp, nhưng uy lực của kết giới huyết kiếp nằm ở giết chóc, còn uy lực của kết giới Thập Phương Đạo Thiên nằm ở ngăn cách, phòng thủ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các thượng cổ hoàng tộc đụng vào kết giới rồi bật ra ngoài.
- Tất cả dừng tay!!!
Ngay lúc này, Điện Vương trên cung điện màu đen đều xuất hiện, có mấy chục Điện Quân đi cùng.
Ngoài ra có một nam nhân mặc áo đen, đó là đại hoàng tử của Dục Đế, Đông Dương Phần.
Mọi người sắc mặt cực kỳ khó xem.
Đối với thượng cổ hoàng tộc thì tất cả những gì Lý Thiên Mệnh làm là khiêu khích bọn họ, dù chỉ một chút xíu thôi đã làm họ tức xì khói.
Huống chi hắn là nhi tử của Lý Mộ Dương.
Tuy bây giờ bọn họ bị kết giới Thập Phương Đạo Thiên ngăn trở, nhưng ai nấy ánh mắt lạnh băng, có lẽ ở trong lòng họ đã phán tội tử hình diệt cả nhà cho Lý Thiên Mệnh rồi.
Lý Thiên Mệnh biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến.
Hắn tự tay giết Khương Ngọc, từ đạo lý thì hoàn toàn không có vấn đề, hắn không phải người đầu tiên phá hoại quy tắc.
Còn về những người trước mắt thì càng không cần khách khí với họ.
Vẫn đạo lý cũ.
Dù hắn quỳ xuống trước mặt họ thì bọn họ vẫn khăng khăng muốn giết chết, vậy thì cần gì phải nịnh bợ họ?
Nhóm Bạch Mặc vì bảo hộ hắn mà lấy ra thiên văn thư tứ tinh đã đủ nói lên mọi thứ.
- Các vị không cần kích động như vậy chứ? Đệ tử Địa Chi Điện Khương Ngọc đã đánh thua Lý Thiên Mệnh, mất vị trí đệ nhất Địa Bảng. Nhưng hắn trái luật, sử dụng thiên văn thư tứ tinh không thuộc về mình để trả thù Lý Thiên Mệnh, khiến Lý Thiên Mệnh trong tình thế gấp gáp đánh trả, hành động này về tình về lý đều không có vấn đề. Đây là cạnh tranh giữa đệ tử Đạo Cung chúng ta, lấy quy tắc Đạo Cung làm chuẩn, xin các vị khách đừng vượt giới hạn, nếu không thì mười vị Điện Vương của chúng ta sẽ mời các vị ra Đạo Cung.
Nói chuyện là Vị Lai Điện Vương Bạch Mặc.
Bạch Mặc không tiện không kiêu, âm thanh trầm trọng đè lên màng tai nhiều thượng cổ hoàng tộc.
Đương nhiên, mới nãy chỉ có mấy vạn người xao động, đa số người vẫn ở yên tại chỗ, không đánh mất phong độ, đó là nếu thượng cổ hoàng tộc có thứ này.
Trước bao ánh nhìn, trái quy tắc giết người còn bị đối phương hóa giải, như vậy đã mất mặt lắm rồi, mình không đứng về phía lý.
Cho nên, rất khó cãi lại lời của Bạch Mặc.
Sáu vị Điện Vương với thân phận là thượng cổ hoàng tộc và vây cánh của họ bị bắt buộc phải đại biểu.
Nhưng hình như bọn họ không có lời nào để nói.
Ngay lúc này, Tử Linh Điện Vương Khương Ám lạnh nhạt nói:
- Ngồi xuống hết đi, quyết chiến Địa Bảng còn có nửa ngày, chưa kết thúc, ai thắng ai thua vẫn chưa biết.