Khương Ám có địa vị rất cao trong hoàng tộc, lúc trước tôn tử Khương Thừa Phong của lão tự sát nhưng lão không có phản ứng gì, đủ thấy người này máu lạnh.
Hoặc nên nói là mỗi người trong bọn họ có nhiều con cái, càng không nói đến cháu chắt, chết vài người rất khó làm họ thấy đau lòng, cùng lắm là mất sĩ diện.
Vi Sinh Vũ Mạt liếc qua Khương Ám:
- Các ngươi còn chưa thua?
Lúc này Bạch Tử Phong đã đưa tên của Lý Thiên Mệnh lên hạng nhất Địa Bảng. Khương Ngọc và Khương Thừa Phong đã chết nên bị xóa tên.
Hiện tại.
Hạng nhất Địa Bảng: Lý Thiên Mệnh.
Hạng hai Địa Bảng: Dạ Lăng Phong.
Đều là người của Vị Lai Điện.
Nguyên Thập Phương Đạo Cung, ở lứa tuổi này, còn ai có thể tranh phong với hai người?
Rất rõ ràng, thượng cổ hoàng tộc và Lý Thiên Mệnh vẫn đang bừng bừng lửa giận.
Thượng cổ hoàng tộc không cách nào khoan dung bị khiêu khích, ngỗ nghịch.
Lý Thiên Mệnh thì không thể tha thứ bọn họ ba phen bốn lượt xuống tay với Khương Phi Linh.
Đại hoàng tử Đông Dương Phần vẫn luôn ánh mắt lạnh lùng bỗng nhếch mép cười nói:
- Chúng ta đương nhiên không có thua, còn nửa ngày, vẫn chưa có người của Tử Linh Điện ra sân!
Vậy là sao?
Tử Linh Điện Vương Khương Ám mỉm cười nói:
- Các vị, Tử Linh Điện ta mới thu một vị đệ tử ưu tú. Đông Dương Chước, lại đây nào!
Người Thần Đô quá quen thuộc với cái tên này.
Dục Đế vừa lên ngôi, hoàng mạch của gã không cách nào so sánh với Càn Đế, hiện tại có thể giữ họ Đông Dương đều là con cháu của Dục Đế, đây mới là hoàng mạch trung tâm của thượng cổ hoàng tộc.
Hưởng riêng tài nguyên tu luyện trong Hoàng Thành.
- Đông Dương Chước, đó là nhi tử của đại hoàng tử Đông Dương Phần, hoàng tôn của Dục Đế!
- Đúng rồi, là hắn! Tiểu bối dưới hai mươi tuổi trong Thần Đô thì hắn là người đứng đầu!
- Hắn sắp trở thành đệ tử của Thập Phương Đạo Cung?
- Ngươi không hiểu, treo tên mà thôi.
Trong phút chốc, mọi người chăm chú nhìn một thiếu niên sắc mặt âm trầm, khóe môi treo nụ cười tà, đi xiêu vẹo, có chút cà lơ cà phất xuất hiện bên cạnh Khương Ám và Đông Dương Phần.
- Quả nhiên là hắn, Đông Dương Chước!
Thoáng chốc, nhiều thượng cổ hoàng tộc cười phá lên.
Bọn họ đại khái biết Khương Ám và Đông Dương Phần muốn làm cái gì.
Khương Ngọc không nên thân, quả nhiên, bọn họ để lại hậu chiêu.
Xem ra vì cho tiểu bối trấn được Thập Phương Đạo Cung trong thế cục vi diệu này, bọn họ suy nghĩ rất chu đáo.
Tỏa Hồn Tử Linh Thư cộng thêm Đông Dương Chước thì Lý Thiên Mệnh có thể chịu đựng được sao?
E rằng nhóm Khương Ám cũng không biết ai đưa cho Tỏa Hồn Tử Linh Thư.
Khương Ám nói:
- Đông Dương Chước, ngươi đi khiêu chiến bên Trấn Ma đạo tràng trước, lấy tư cách khiêu chiến trăm hạng đầu rồi ta sẽ xếp đối thủ cho ngươi.
Hiện tại tình huống thay đổi, Đông Dương Chước vừa vào Đạo Cung, muốn lập tức thành người khiêu chiến, về quy tắc không cấm làm như vậy.
Với thực lực thiên tài số một dưới hai mươi tuổi Cổ Chi Thần quốc của gã, không khó lao vào mười hạng đầu.
Khương Ám sắp xếp đối thủ cho Đông Dương Chước, đối phương lần lượt nhận thua, chưa đầy một khắc đồng hồ là có thể khiêu chiến đến tận chỗ Lý Thiên Mệnh.
Bạch Mặc thản nhiên nói:
- Khương Ám, cần chi rắc rối như thế, ai mà chẳng biết thực lực của hoàng tôn này trong Đông Dương hoàng tộc. Hắn muốn khiêu chiến với ai trong Địa Bảng thì cứ trực tiếp chọn.
Khương Ám nói:
- Vị Lai Điện Vương, ngươi tự ngươi nói, nếu thế thì . . . Đông Dương Chước, ngươi trực tiếp chọn đi.
Trong khi bọn họ nói chuyện, Bạch Mặc kêu Lý Thiên Mệnh đến gần.
Bạch Mặc nói:
- Người này rất mạnh, đệ nhất Thần Đô, sợ rằng ngươi không đối phó được.
- Cảnh giới gì?
Bạch Mặc trả lời:
- Địa Thánh đệ thất trọng, Thánh Thú Cổ có bảy cái đầu.
- Hiểu, cứ thử xem.
Bạch Mặc nói:
- Ừm, nếu phát hiện không làm được thì đừng cần cậy mạnh. Hôm nay ngươi đã làm đến cực độ, đạt đến mục đích của chúng ta rồi. Chừa chút mặt mũi cho bọn họ cũng tốt, ưu tiên tính mệnh lên hàng đầu.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh âm trầm nói:
- Nhưng ta không muốn chừa mặt mũi cho chúng.
- Bởi vì ngươi suýt chết trong Tỏa Hồn Tử Linh Thư?
- Không phải, bởi vì Khương Ngọc tấn công Linh Nhi.
- . . .
Bọn họ đứng bên ngoài, không cho rằng sự thật là như vậy.
- Điện Vương yên tâm, chỉ bằng vào hắn, có lẽ ta sẽ thua nhưng không chết được.
Chỉ dựa vào Thiên Chi Dực, đối phương không phải Thiên Chi Thánh cảnh, khó mà làm gì được hắn.
- Tốt.
Lý Thiên Mệnh làm thịt Khương Ngọc vô năng, tựa như dồn hết cơn giận chém vào bông gòn, hoàn toàn không đã tay.
Bây giờ . . .
Rốt cuộc chui ra một Đông Dương hoàng tộc.
Nhìn bộ dáng cười xấu xa của Đông Dương Chước rất là đáng đánh, lửa giận bùng cháy trong người Lý Thiên Mệnh.
Đông Dương Chước bĩu môi:
- Lý Thiên Mệnh?
Gã đứng ở chỗ cao, dùng ánh mắt miệt thị coi rẻ liếc qua, nói:
- Những lời ngươi vừa nói nghe rất gan dạ, nếu vậy thì ta nói cho ngươi biết, Tỏa Hồn Tử Linh Thư là ta đưa cho Khương Ngọc!
Nhiều người bây giờ mới hiểu ra, thầm than Đông Dương Chước chỉ là hoàng tôn mà có trăm vạn thánh tinh.
Hiển nhiên số tiền này lấy từ phụ thân của gã, Đông Dương Phần.
Đông Dương Chước rất hưởng thụ ánh mắt như vậy, nói tiếp:
- Ta xem ngươi giống con châu chấu nhảy lung tung, khiến người nhìn chán, nên mới kêu hắn giết ngươi, trả lại thanh tịnh cho Thần Đô. Không ngờ những Điện Vương này bảo vệ ngươi như nhi tử ruột, ngươi cũng có mặt mũi lắm.
Đông Dương Chước nói xong giơ ngón tay cái hướng Lý Thiên Mệnh.
- Cho nên, hiện tại ngươi muốn khiêu chiến với ta?
Lý Thiên Mệnh mang lửa giận đầy mình rốt cuộc tìm được mục tiêu trút ra.
Nếu là Đông Dương Chước cung cấp Tỏa Hồn Tử Linh Thư vậy thì chẳng còn gì lấn cấn, có thể báo thù ngay tại chỗ, còn gì sướng hơn điều này?
Đông Dương Chước nhe răng cười nói:
- Đương nhiên! Ta cũng muốn làm đệ nhất Địa Bảng. Nếu ngươi gan dạ như vậy, nói hay hơn hát, vậy thì ta hỏi ngươi . . . có lá gan đấu một trạn sống chết với ta không? Chỉ có người sống mới được rời khỏi Thập Phương Đạo Thiên chiến trường này, đánh tới khi nào tắt thở mới thôi! Ngươi . . . có dám không?
- Tắt thở mới thôi?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy bốn chữ này khá quen tai, chợt nhớ ra, trận đấu tắt thở mới ngừng lần trước là lúc hắn lăng trì Lâm Tiêu Đình.
Còn có cuộc chiến sống chết trong kết giới thiên văn, Lý Thiên Mệnh bị dồn vào chân tường rồi hồi sinh, đánh chết Vũ Văn Thần Đô.
Lần này thượng cổ hoàng tộc Đông Dương Chước nói lời tương tự với hắn.
Đông Dương Chước buồn cười nói:
- Như thế nào, ngươi sợ sao? Lần sau trước khi khoe mẽ thì nhớ suy nghĩ kỹ ngươi có chịu nổi hay không.
Trong phút chốc muôn người cười vang.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười lạnh băng:
- Có thể đấu sống chết, có thể đánh tới khi nào tắt thở thì thôi. Nhưng ai biết trong nhẫn tu di của ngươi có ẩn giấu vũ khí bí mật nào không phải bản lĩnh của ngươi không? Đến hiện tại, tất cả đối thủ hoàng tộc mà ta từng đánh bại trừ biết tự sát ra thì chỉ biết trái luật, sử dụng thiên văn thư trút ra sự vô năng của mình, không chừng Đông Dương hoàng tộc gì đó như ngươi cũng sẽ làm như vậy.
Câu nói này nói ra miệng, toàn trường tĩnh mịch.
Thực hiển nhiên, Lý Thiên Mệnh chẳng những không bị hù sợ, ngược lại lấy Khương Thừa Phong, Khương Ngọc ra nhục nhã bọn họ.
Đám người quen thói bá vương trong Thần Đô quê quá hóa giận.