Dạ Nhất trầm giọng nói:
- Đông Dương Phần, mang theo người của ngươi đi nhanh đi!
Đông Dương Phần liếc qua Lý Thiên Mệnh ung dung đứng đó, cười khẩy nói:
- Chờ xem. Đi!
Lý Thiên Mệnh bỗng kêu lên:
- Chờ chút.
Lý Thiên Mệnh dùng Đông Hoàng Kiếm khều đầu của Đông Dương Chước lên, hất về phía Đông Dương Phần:
- Mang về đi, một cái thùng nước đủ chứa.
Nhưng Lý Thiên Mệnh quên mất kết giới Thập Phương Đạo Thiên vẫn còn.
Thế là đầu của Đông Dương Chước va vào kết giới, lại rơi xuống, nảy lưng tưng.
Không gian yên tĩnh.
Lý Thiên Mệnh che mặt:
- Xấu hổ.
Đại hoàng tử Đông Dương Phần hít sâu, mặt tím lịm.
Ngày Dục Đế lập thái tử thì sắc mặt của Đông Dương Phần cũng khó coi như hôm nay.
Đời này tổng cộng chỉ có hai lần!
Nhiều người tức giận quát:
- Lý Thiên Mệnh, từ hôm nay trở đi, toàn bộ hoàng tộc đều sẽ nhớ kỹ ngươi!
- Không sao, sớm muộn gì cũng nhớ.
Nhìn từ thân phận nhi tử của Lý Mộ Dương đã định sẵn hai bên không chết không ngừng.
Cứ như thế, kết giới Thập Phương Trấn Ma đóng lại, trăm vạn khán giả xem quyết chiến Thiên Địa Bảng rời đi, các Ngự Thú Sư của Ám Điện cũng trở về.
Thập Phương Đạo Cung trở lại bầu không khí bình yên thuộc về học cung.
Nhưng ở trong lòng mọi người, Lý Thiên Mệnh trong Thập Phương Đạo Cung từ bị mỗi người coi thường trở thành hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất.
Thậm chí là đệ nhất lứa tuổi này trong toàn bộ Cổ Chi Thần quốc.
Lý Thiên Mệnh nhủ thầm:
- Thực lực của Đông Dương Chước gần với sư tôn Diệp Thiếu Khanh của mình.
Lý Thiên Mệnh biết rõ tốc độ tiến bộ của mình nhanh cỡ nào.
Hiện giờ có cánh tay hắc ám, Thái Nhất Tháp, thể Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, cộng thêm Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp, hắn nhanh hơn Lý Vô Địch nhiều.
Với thực lực hiện tại mà trở về Đông Hoàng Cảnh thì Lý Thiên Mệnh xem như cường giả một phương.
Đông Dương Chước không kém, Lý Thiên Mệnh chủ yếu thắng nhờ vào có nhiều thủ đoạn, đông thú bản mệnh, thân phận Thần Văn Sư, Hải Linh Thư giúp ích rất lớn trong trận đánh này.
Dù sao đây là chiến đấu trong kết giới Thập Phương Đạo Thiên.
Ở môi trường khác, hắn mạnh mẽ chế tạo thành đại dương thì chưa chắc đối phương sẽ chịu ở lại bên trong.
- Bình thường cho dù thêm vào Linh Nhi cũng khó đấu với Địa Thánh cảnh đệ thất trọng. Nhưng mình sắp có Thần Nguyên Cổ ngay rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
Lúc này, mấy vị Điện Vương, điện chủ Ám Điện Dạ Nhất đều đi tới bên cạnh hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đệ tử Lý Thiên Mệnh, xin chào điện chủ.
Dạ Nhất cười nói:
- Ngươi biểu hiện không tệ, lát nữa có rảnh hãy đi Đạo Thiên Cung ở Ám Điện, tìm cung chủ lĩnh Thần Nguyên Cổ, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.
- Vâng!
Dạ Nhất khen ngợi:
- Có khí phách, có ngộ tính, có thiên tư, mạnh hơn nghĩa phụ của ngươi nhiều.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Nghĩa phụ của ta rất giỏi.
Dạ Nhất nói:
- Thì giỏi, nhưng bộ dạng hĩnh mũi nhìn đời rất đáng đánh.
Mới rồi Dạ Nhất bá khí vô song, đè ép Đông Dương Phần mặt tím ngắt, nhưng lén nói chuyện thì Lý Thiên Mệnh phát hiện đây là trưởng bối khá tốt, rất có khí chất giang hồ.
Dạ Nhất nói:
- Thôi ta đi đây, đừng quên Thần Nguyên Cổ của ngươi.
- Điện chủ yên tâm.
Nếu quên bảo bối mới là đồ ngốc.
Khi Dạ Nhất rời đi, người của thượng cổ hoàng tộc còn chưa đi hết.
Lúc này, năm Điện Vương Khương Ám dẫn theo một đám nam nhân đội mũ đi tới trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Bạch Mặc thản nhiên giới thiệu:
- Thiên Mệnh, vị này là thái tử Thần Quốc.
Dạo gần đây Lý Thiên Mệnh có nghe nói vị này là nhi tử thứ chín của Dục Đế, tên Đông Dương Phong Trần.
Sau khi Dục Đế lên ngôi, trong vòng ba ngày đã quyết đoán lập gã làm thái tử.
Nghe nói Đông Dương Phong Trần rất trẻ tuổi, là nhi tử thứ chín của Dục Đế.
Trên mặt Đông Dương Phong Trần đeo vải đen che mặt, nhưng Lý Thiên Mệnh vẫn có thể trông thấy mặt của gã rất kỳ quái, bởi vì có một nửa là màu đen, không giống như bớt.
Lý Thiên Mệnh híp mắt, cảm thụ được thái tử Thần Quốc trước mắt mình là một người rất khủng bố, không phải thực lực khủng bố mà là ánh mắt và ý chí mạnh hơn Đông Dương Phần nhiều.
Tính tình Đông Dương Phần nóng nảy, còn vị này thì sâu thẳm.
Có thể trở thành thái tử Thần Quốc, nếu không có một ít thiên phú, thủ đoạn thì mới kỳ lạ.
Lý Thiên Mệnh hơi tò mò là thú bản mệnh của gã có mấy cái đầu.
Thái tử Thần Quốc đã trò chuyện xong với nhóm Dạ Nhất, Bạch Mặc, gã nhìn qua, nói:
- Lý Thiên Mệnh, thực lực và tốc độ tu hành của ngươi đều cực kỳ kinh người, khiến ta bội phục.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Điện hạ quá khen.
- Ánh mắt của ta sẽ không nhìn lầm, tương lai ngươi tuyệt đối là một thần nhân lỗi lạc. Đúng rồi, ít hôm nữa là lễ hội pháo hoa long trọng nhất Thần Quốc, khi đó phụ hoàng của ta sẽ tổ chức một yến hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngươi sẽ lọt vào danh sách mời.
Thái tử Thần Quốc nói chuyện không nhanh không chậm, rất có cách điệu.
Mới rồi tất cả thượng cổ hoàng tộc có mặt ước gì giết Lý Thiên Mệnh ngay, nhưng Đông Dương Phong Trần thì không, ít nhất không lộ ra sát niệm, còn ra vẻ thưởng thức hắn.
Bạch Mặc chỉ thị:
- Thiên Mệnh, còn không mau tạ bệ hạ, tạ thái tử?
Lý Thiên Mệnh ngoan ngoãn nghe theo, luôn miệng cảm ơn.
Lý Thiên Mệnh không biết gì về buổi tiệc lễ hội pháo hoa long trọng này.
Thái tử Thần Quốc cười khẽ nói:
- Ngày tiệc pháo hoa, phụ hoàng của ta sẽ xem biểu hiện của đệ tử Đạo Cung. Những năm gần đây đệ tử trẻ của Đạo Cung đều biểu hiện rất giỏi, làm Đông Dương hoàng tộc chúng ta bị lép vế. Không chừng Đạo Cung năm nay có thể thêm vài đệ tử được danh ngạch vào
Bạch Mặc mỉm cười nói:
- Thái tử nói đùa, lần nào thượng cổ thần táng mở ra mà không có hậu duệ hoàng tộc chiếm trên bốn phần năm? Đệ tử Đạo Cung thì cơ hồ mấy trăm năm qua không có thu hoạch gì.
Thái tử Thần Quốc nói:
- Có lẽ lần này sẽ khác.
Bạch Mặc hỏi:
- Không biết thái tử có qua tuổi chưa?
Thái tử Thần Quốc cảm khái nói:
- Thượng cổ thần táng lần này mở ra hơi sớm, sớm hơn dự tính bốn mươi mấy năm, có lẽ nhờ trời thương, ta vừa đúng chuẩn có thể đi vào một lần cuối. Thượng cổ thần táng là đệ nhất kỳ tích của đại lục, là nó sáng tạo Đạo Cung, cũng sáng tạo thượng cổ hoàng tộc chúng ta, dù chỉ đi vào tham quan cũng đã được hưởng thụ vô cùng.
Bạch Mặc nói lời tâng bốc bằng giọng điệu thản nhiên:
- Thái tử thật may mắn, từ xưa đến nay không ai có thể vào thượng cổ thần táng hai lần, về mặt này thì thái tử là người đầu tiên từ thiên cổ.
Thái tử Thần Quốc hâm mộ nói:
- Vị Lai Điện Vương nói đùa, lần trước không thu hoạch được gì, lần này e rằng cũng không tốt hơn là bao. Dù sao phàm nhân như chúng ta không thể hiểu thấu thần diệu của thượng cổ thần táng, chỉ có người cơ duyên lớn mới có khả năng thu hoạch được nhiều, đi ra sáng tạo lịch sử.
Thái tử Thần Quốc nói xong nhìn về hướng Lý Thiên Mệnh, hơi nheo mắt nói:
- Ta thấy Lý Thiên Mệnh là người như thế.
Lý Thiên Mệnh cũng mỉm cười nói:
- Ánh mắt của thái tử điện hạ đúng là biết nhìn người.
Đối phương ba lần bốn lượt nâng lên chính mình, Lý Thiên Mệnh lười nói lời khiêm tốn, đối thoại giả tạo đó chỉ tổ tốn thời gian.
Thái tử Thần Quốc và người bên cạnh gã cùng cười:
- Ha ha ha!
Thái tử Thần Quốc nói:
- Thiên Mệnh, ngày lễ hội pháo hoa nhớ đến nhé, ngươi khá thú vị, có ngươi ở chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Lý Thiên Mệnh không tỏ ý kiến, hắn còn cần hỏi rõ Bạch Mặc về chi tiết cụ thể.
- Các vị, cáo từ.
Nói xong, bọn họ cười vui bước đi, nhóm Khương Ám phụ trách tiễn người.