Chờ sau khi bọn họ rời đi.
Bạch Mặc vỗ nhẹ vai Lý Thiên Mệnh, nói:
- Hôm nay làm khá lắm, tốc độ trưởng thành của ngươi hung mãnh còn hơn Lý Vô Địch. Có ngươi mở động chèn ép hoàng tộc, tiếp theo chúng ta có thể mở rộng từng bước một.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chuyện nhỏ.
Vi Sinh Vũ Mạt lắc đầu, nói:
- Vì giết ngươi mà lấy ra trăm vạn thánh tinh, Đông Dương Phần thật chịu chi.
Đông Dương Chước chính mồm thừa nhận chuyện này, cho nên bọn họ không suy nghĩ sâu xa.
Lý Thiên Mệnh nhìn về hướng Vị Lai Điện Vương:
- Điện Vương.
Bạch Mặc nói:
- Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện tiệc pháo hoa và thượng cổ thần táng, vừa đi vừa nói.
- Ừm!
Chiến đấu kết thúc, bây giờ Lý Thiên Mệnh là đệ tử gây chú ý nhất Thập Phương Đạo Cung, dù đi tới đâu cũng có nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ.
Cho dù là hậu duệ của hoàng tộc Khương thị.
Ban đầu nhiều người đều có ý kiến và chê trách, hiện tại trên cơ bản bị chinh phục.
Dám thốt ra từ tộc Cửu Minh, có Ám Điện xuất động binh mã bảo hộ hắn, về sau ai dám chọc vào hắn?
Trên đường đi, Bạch Mặc hỏi:
- Thiên Mệnh, ngươi có từng nghe nói Cổ Chi Thần quốc là quốc gia từng sinh ra thượng thần không?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghe nói qua, chẳng lẽ thật?
Bạch Mặc chân thành nói:
- Đương nhiên không phải, đây là dân chúng tầm thường đoán mò, chúng ta không có ai từng gặp thượng thần. Độ cao của thần là Cổ Chi Thánh cảnh cũng chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng có một điểm không thể phủ nhận là . . . trong lãnh thổ Cổ Chi Thần quốc có một ngôi mộ chôn thượng thần! Hơn nữa mộ chôn này đến nay còn tồn tại, đã gần mười vạn năm lịch sử.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Mộ chôn thượng thần?
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Lấy gì xác định đó là mộ chôn thượng thần? Chẳng lẽ có bia văn nói là mộ của thượng thần nào đó?
Bạch Mặc cười nói:
- Đương nhiên không có, nhưng mấy vạn năm nay có rất nhiều người đi vào thấy tận mắt, hồi trẻ ta cũng vào đó. Ta có thể chắc chắn đó là tạo hóa mà chỉ có thần mới có, những thứ vượt sức tưởng tượng đó dùng ngôn ngữ để miêu tả không thể nói lên đầy đủ, phải thấy tận mắt thì ngươi mới hiểu, chỉ có thần chết đi mới có thể chôn ở nơi như thế!
Trong lời nói của Bạch Mặc tràn ngập khẳng định.
Ở bên cạnh gã, bốn người trẻ tuổi Lý Thiên Mệnh, Dạ Lăng Phong, Khương Phi Linh, Lý Khinh Ngữ lộ vẻ mặt hướng tới.
Bạch Mặc nói:
- Còn có một chứng minh quan trọng nhất!
Bốn người vãnh tai lắng nghe.
Bạch Mặc giới thiệu:
- Ngày xưa, tổ tiên của Thập Phương Đạo Cung chúng ta ở trong thượng cổ thần táng lấy được vật thần đầu tiên Thập Phương Trấn Ma Trụ, từ đó vươn lên, sáng tạo Thập Phương Đạo Cung, trở thành tông môn lớn nhất, thống ngự lãnh thổ Cổ Chi Thần quốc hiện giờ ba vạn năm. Tổ tiên tộc Cửu Minh từng ở trong thượng cổ thần táng được vật thần thứ hai Luân Hồi Kính, từ đó lột xác thành thượng cổ hoàng tộc, đánh ngã Thập Phương Đạo Cung, thành lập Thần Quốc, thống trị đến nay! Cho nên, mặc kệ là Thập Phương Đạo Cung hay thượng cổ hoàng tộc đều vươn lên nhờ vào thượng cổ thần táng, chứ không thì cho đến nay Thần Quốc còn là hoang dã, tiểu tông môn đầy rẫy.
Nhóm Lý Thiên Mệnh đều ngẩn ngơ.
Bạch Mặc nói:
- Hai vật thần này chắc chắn đến từ tay thần thật sự! Điều này chứng minh nơi đó chôn thượng thần! Uy lực và tạo hóa của Thập Phương Trấn Ma Trụ, Luân Hồi Kính càng chứng minh điều này.
- Khoan đã!
Lý Thiên Mệnh bị rung động, hắn chợt nhớ một thứ, thế là lấy ra Đông Hoàng Kiếm.
Bạch Mặc cười nói:
- Đúng vậy, Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp đều đến từ thượng cổ thần táng, là tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu của các ngươi có được. Chúng nó khác với hai vật thần kia ở chỗ hình như cho đến nay còn chưa bị đào móc ra hết uy lực, hơn nữa, chúng nó từ chối người ngoài thánh tộc Lý thị. Tương lai nếu ngươi có thể đào móc hai vật thần này trở thành giống Luân Hồi Kính, Thập Phương Trấn Ma Trụ thì dường như sẽ sáng tạo ra Thần Quốc càng lớn.
- Lợi hại.
Lý Thiên Mệnh vẫn luôn nghe nói Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp là vật thần, là thần binh được thượng thần rèn tạo. Hắn vẫn luôn cho rằng chỉ là phỏng đoán vô căn cứ, không ngờ chúng nó thật sự có lai lịch!
Lý Khinh Ngữ thè lưỡi, hơi kinh thán nói:
- Nghe thì hình như thượng cổ thần táng kia là khởi nguồn của cường giả trong lãnh thổ Thần Quốc.
Bạch Mặc mỉm cười nói:
- Khinh Ngữ nói đúng. Thượng cổ thần táng ở trong lãnh thổ Thần Quốc bên kia chiến trường Trầm Uyên, phương bắc Thần Đô, hiện bị Thần Quốc khống chế hoàn toàn. Thần Quốc thậm chí xây một tòa thành trì ở bên trên, được tiếng là Thần Đô thứ hai, hoặc gọi là Trầm Uyên Thần Đô, có nhiều cường giả thượng cổ hoàng tộc trấn giữ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thần táng này còn mở ra không?
- Đương nhiên còn, nếu không mở thì sao các tổ tiên đi vào được? Thông thường sẽ từ năm mươi năm trở lên mở ra một lần, nếu lâu chút thì có thể cách mấy trăm năm, hoàn toàn không có quy luật. Nhưng mỗi khi thượng cổ thần táng mở ra sẽ có dự triệu động đất ba lần trong Thần Đô thứ hai. Ba tháng trước, Thần Đô thứ hai đã động đất ba lần, theo kinh nghiệm trong lịch sử thì sau lễ hội pháo hoa là thượng cổ thần táng sẽ mở ra.
- Lần này cách lần trước mở ra chỉ có tám năm ngắn ngủi. Theo ghi chép, khoảng cách thời gian lần này là ngắn nhất trong lịch sử, bởi vậy, chúng ta rất rung động.
- Thế nên chúng ta suy đoán, chẳng lẽ trong thần táng phát sinh biến hóa gì?
Nói những điều này, Bạch Mặc hơi khát khao.
- Điện Vương, lần này thần táng mở ra, các ngươi sẽ đi vào chứ?
Lý Thiên Mệnh còn nhớ thái tử Thần Quốc Đông Dương Phong Trần hình như đã đi vào một lần.
Bạch Mặc nói:
- Chúng ta vào không được. Cánh cửa thần táng có hạn chế, hơn ba mươi tuổi sẽ không được bước vào.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy à? Thế thì tại sao tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu của ta có thể đi vào? Hắn phá kiếp mất năm mươi năm còn gì.
Bạch Mặc nói:
- Nghe đồn là sau khi hắn phản lão hoàn đồng thì tuổi được tính lại, cho nên trốn khỏi hạn chế của thần táng.
Lý Thiên Mệnh giật mình kêu lên:
- Vậy chẳng phải là nghĩa phụ Lý Vô Địch của ta được vào rồi?
Bạch Mặc nói:
- E rằng không được, chúng ta đã kiểm tra, phương thức phá kiếp của hắn thuộc loại cực đoan, khác với truyền thống. Hắn không có Tiểu Mệnh Kiếp chịu đựng tiêu hao thọ nguyên mà là chuyển hóa ích lợi sau khi phá kiếp vào tu vi cảnh giới, tuổi thân thể của hắn đã vượt qua bốn mươi.
Lý Thiên Mệnh cũng phát hiện Lý Vô Địch không có phản lão hoàn đồng.
Hắn tính toán một chút, nếu tính tuổi thân thể thì e rằng mình vừa lúc kẹt ở ngưỡng ba mươi tuổi.
May mắn lúc thành tựu Địa Thánh cảnh thì hắn có cảm giác phản lão hoàn đồng, hình như cả người trẻ tuổi hơn nhiều, hắn mặt măng mon nên trông như mười bảy, tám tuổi.
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng dựa theo phép tính của Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp thì tuổi thân thể không trên ba mươi.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Tại sao vị thượng thần này chỉ chọn người dưới ba mươi tuổi được vào?
- Chuyện này hơi phức tạp, chủ yếu là vì đối với Ngự Thú Sư tiềm lực là Thiên Chi Thánh cảnh, Cổ Chi Thánh cảnh thì dưới ba mươi tuổi là thời kỳ bùng nổ tu hành rất cao, là lúc tiến bộ dữ dội nhất trong suốt cuộc đời. Bỏ qua độ tuổi này thì khả năng đào tạo thấp hơn nhiều, rất nhiều người đều bị định hình. Ví dụ như Thiên Chi Thánh cảnh, từ ba mươi tuổi đến bảy mươi tuổi tốc độ tu hành sẽ liên tục giảm xuống, tiến bộ dần khó khăn hơn, đến một trăm tuổi cơ bản là đỉnh cao cuộc đời. Từ đây về sau đỉnh cao kéo dài đến một trăm năm mươi tuổi, sau đó dần già cả. Đại hạn của Thiên Chi Thánh cảnh là ba trăm tuổi, nhưng trên cơ bản từ hai trăm năm mươi tuổi là chết rồi.
Nói đến đây Bạch Mặc cười bất đắc dĩ.
Mỗi người không trốn thoát khỏi đại hạn được, con người rồi phải chết.