Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 670 - Chương 670 - Đại Hạn Sống Chết, Thiên Đạo Vô Tình

Chương 670 - Đại hạn sống chết, thiên đạo vô tình
Chương 670 - Đại hạn sống chết, thiên đạo vô tình

Bạch Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Thiên Mệnh, rất nhiều người cho rằng cường giả cho dù chết già, trước khi chết vẫn rất mạnh, đây là sai lầm. Bởi vì chết già là một quá trình chậm rãi, bắt đầu từ khi Thánh Nguyên xói mòn, cảnh giới tan vỡ, máu thịt dần suy kiệt, toàn quá trình kéo dài trăm năm, cho đến khi lá rụng về cội, hết thảy Thánh Nguyên trả lại linh khí thiên địa, máu thịt trả cho đất đai thì con người mới hoàn toàn hao hết thọ nguyên mà chết. Nếu một lão già trước khi hao hết thọ nguyên mà còn có thể đại chiến một trận thì đó là vớ vẩn. Đời người gồm nửa đời trước cướp đoạt thiên địa, nửa đời sau bị thiên địa cướp đoạt, nên trả vẫn phải trả lại.

Lý Thiên Mệnh hiểu ý của Bạch Mặc.

Chết trận là ngoại lệ, nếu thật sự chết già thì trước khi chết, mọi thứ trên người đều mất.

Tóc trắng, nếp nhăn, lọm khọm, tất cả hiện tượng này là suy kiệt máu thịt.

Trên người có những đặc điểm này thì dù người kia từng là cường giả thì hiện tại đã là tuổi già, tay trói gà không chặt.

Chỉ có kiểu tóc trắng sáng bóng, khí huyết dồi dào như Lý Thiên Mệnh mới ngoại lệ.

Bạch Mặc hiện tại khoảng trăm tuổi, trông bề ngoài như dân chúng Chu Tước quốc bốn mươi mấy tuổi, trẻ hơn Vệ Thiên Thương sáu mươi mấy tuổi, chờ khi bề ngoài của gã giống Vệ Thiên Thương thì chắc đã một trăm năm mươi tuổi.

Đó là bắt đầu của sự xuống dốc.

Thậm chí Bạch Mặc hiện tại không thể tiến bộ tu vi nữa.

Cho nên.

Bảo Thiên Chi Thánh cảnh có ba trăm thọ mệnh, nhưng chỉ có một trăm năm đầu khiến người thoải mái, một trăm năm cuối cùng không khác gì với phàm nhân trăm tuổi già cả.

Càn Đế ba trăm tuổi sinh con không khác gì phàm nhân hơn năm mươi tuổi được mụn con mọn, nhưng phỏng chừng thêm vài năm nữa thì lão cũng hết khả năng gây giống.

Nếu là Thiên Chi Thánh cảnh, cơ bản trăm năm sau không có khả năng sinh dục.

Pháp tắc thiên địa rất tàn khốc.

Cho nên . . .

Con đường trường sinh mới càng dữ dội hơn!

Nỗi sợ hãi và thống khổ trơ mắt nhìn lực lượng trên người trôi đi, nhìn máu thịt dần già cả, tất cả cường giả đều phải nếm trải qua.

Dù là Cổ Chi Đại Đế cũng phải trải qua!

Bạch Mặc cười châm chọc:

- Tức là Càn Đế tuyệt đối không thể nào chết già, hắn là Cổ Thánh, ba trăm tuổi còn ở thời kỳ vừa qua đỉnh cao, tu vi mới trượt xuống, còn hơn một trăm năm xuống dốc đến số không, Thú Nguyên cũng bị thiên địa cướp lại thì hắn mới chết già. Hiện tại cùng lắm tính hắn chết bất đắc kỳ tử, còn về nguyên nhân do đâu thì ai biết được? Không chừng là vì sợ già nên tự sát. Tóm lại người hoàng tộc thường làm như vậy, khi qua khỏi thời kỳ đỉnh cao liền tự sát, không ai muốn chịu đựng quá trình chết dần chết mòn.

Một thế hệ hùng tài bỗng nhiên mất cũng là một loại mỉa mai.

Nhóm Lý Thiên Mệnh còn trẻ tuổi, thường thì sẽ không hiểu được nỗi sợ hãi đối diện già cả và cái chết của nhóm Bạch Mặc, Càn Đế.

Nhưng sự thật thì Lý Thiên Mệnh hiểu sâu sắc, bởi vì hắn vừa mới cướp lại năm năm mạng sống với trời.

Nếu không thành công, qua thời kỳ tu hành bùng nổ, chỉ có thể nhìn Thú Nguyên tan biến, trong vòng mấy năm già rồi chết.

Hiện tại thì hắn thoải mái hơn nhiều.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Điện Vương, ta có thể vào thượng cổ thần táng này không?

Bạch Mặc đáp:

- Phải xem biểu hiện của ngươi trong tiệc pháo hoa. Thượng cổ thần táng đặt ra là dưới ba mươi tuổi, nên càng mạnh đi vào càng tốt. Trên cơ bản mỗi lần đi vào ít nhất cỡ hai mươi sáu tuổi. Nói đến thì chỉ có cấp bậc thiên phú Cửu Anh chín đầu như Đông Dương Phong Trần mới có thể hai mươi hai tuổi đã được phép đi vào.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Chẳng phải tiền bối nói hoàng tộc khống chế Thần Đô thứ hai sao? Sao có thể cho người của chúng ta đi vào?

- Bởi vì thế lực của hoàng tộc và Thần Đô đã thẩm thấu vào Đạo Cung. Thật lâu trước kia, đệ tử hoàng tộc tu hành trong hoàng cung, vì bọn họ quá đông người, cạnh tranh kịch liệt, cho nên chuyển hoàng tộc Khương thị vào chỗ chúng ta, cướp tài nguyên của chúng ta. Từ đây về sau đệ tử Đạo Cung càng lúc càng đông, đệ tử của hoàng tộc Khương thị và các thế lực Cổ thị tộc cũng khá nhiều người thực lực mạnh. Cho nên, hoàng tộc cũng cho phép bọn họ vào thần táng, thuận đường cho Đạo Cung một ít danh ngạch, nhưng trên cơ bản vẫn là người của họ được những danh ngạch này.

Bạch Mặc cười nói:

- Phương thức chọn danh ngạch là dựa vào tranh đấu, dù sao kéo dài trên vạn năm nên khá công bình. Nói thật ra thượng cổ thần táng mở ra nhiều lần, đến hôm nay dường như bên trong không còn bảo bối gì, chỉ sót lại mấy món vặt vãnh, chỉ có thể xem như một chỗ rèn luyện cấp cao. Dù sao không phải ai đều có thể lấy được vật thần như Đông Hoàng Kiếm ở trong đó.

Lý Thiên Mệnh gật gù:

- Thì ra là vậy.

Bạch Mặc nói:

- Nếu ngươi muốn vào thần táng, chắc chắn hoàng tộc sẽ đặt bẫy trong tiệc pháo hoa cho ngươi. Trong thời gian này ta hỏi cung chủ xem ý tưởng của cung chủ thế nào. Với thực lực hiện tại của ngươi muốn trong tiệc pháo hoa lấy được tư cách vào thần táng thì hơi khó, dù sao đối thủ cạnh tranh lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, ngươi lo tu hành đi. Phải rồi, tranh thủ đi lấy Thần Nguyên Cổ. Nếu có tính toán gì thì ta sẽ báo trước cho ngươi biết, ưu tiên an toàn lên hàng đầu.

Lý Thiên Mệnh gật đầu:

- Rõ rồi!

Nếu thượng cổ thần táng đã sắp bị đào rỗng thì không đáng khao khát.

Thái tử Thần Quốc mời mình tham gia tiệc pháo hoa vào ngày mai, sẽ đơn giản như vậy sao?

Chắc chắn đặt sẵn bẫy chờ hắn nhảy vào trong.

Lý Thiên Mệnh không cho rằng thái tử Thần Quốc bề ngoài khách khí với mình thì sẽ là người tốt trong hoàng tộc, rộng lượng bỏ qua thái độ khiêu khích của mình.

- Đông Dương Phong Trần này có thiên phú chín đầu?

Điều này khiến Lý Thiên Mệnh rất ngạc nhiên.

Bởi vì trong lịch sử thượng cổ hoàng tộc, thiên phú chín đầu cơ bản có thể làm Cổ Chi Đại Đế.

Đây là lý do Dục Đế vô cùng quyết đoán, lập Đông Dương Phong Trần làm thái tử.

E rằng đây cũng là lý do Càn Đế cho Dục Đế đăng cơ trước để giảm xóc?

- Xem ra bàn về thiên phú thì Đông Dương Chước kém hơn vị thái tử này một mảng lớn. Ba mươi tuổi, thiên phú chín đầu, vừa lúc qua thời kỳ tu hành bùng nổ, không biết vị thái tử này hiện ở cảnh giới nào?

Lý Thiên Mệnh hơi tò mò.

Hắn có thể trở thành người mạnh nhất trong lứa tuổi này ở Cổ Chi Thần quốc chủ yếu là vì đúng dịp thái tử Thần Quốc đã qua tuổi đó?

- Kệ nó, nghe lời Điện Vương, lo tranh thủ đi nhận Thần Nguyên Cổ đã!

Sau đó Lý Thiên Mệnh chia tay với các bạn, bọn họ trở về Vị Lai Điện, hắn thì một mình đi Ám Điện.

Sắp được gặp Thập Phương cung chủ, Lý Thiên Mệnh hơi tò mò. Mới rồi điện chủ Ám Điện Dạ Nhất đã uy mãnh như vậy, vị Thập Phương cung chủ này là tồn tại như thế nào?

Lần đầu tiên tới khu vực Ám Điện, nhưng người thủ vệ đều biết mặt Lý Thiên Mệnh.

- Tiểu tử giỏi lắm, cực giỏi!

Mấy đại thúc đứng cạnh cửa trực tiếp nâng Lý Thiên Mệnh lên, ném hắn vào.

Thật nhiệt tình.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Xin hỏi Đạo Thiên Cung đi như thế nào?

- Ngươi ngẩng đầu nhìn hướng bên kia, thấy một ngọn núi không?

- Thấy!

- Trên đỉnh núi là Đạo Thiên Cung.

- Phải rồi, Lý Thiên Mệnh, chờ ngươi có Thánh Thú Cổ thì nhớ cho các huynh đệ chúng ta ngắm với, không uổng công hôm nay chúng ta rầm rộ kéo ra cứu ngươi.

Bọn họ hào sảng nói.

- Không thành vấn đề!

Lý Thiên Mệnh có ấn tượng tốt với họ.

Người ở đây có hơi thở người giang hồ rất nặng, rất chú trọng nghĩa khí.

Nói thật, không phải bảo người của Thập Phương Đạo Cung đều tốt, thượng cổ hoàng tộc thì xấu xa.

Mà là, vật họp theo loài, người chia theo đàn.

Tư duy khác nhau, ý chí thị tộc, giáo dục tiểu bối, môi trường lớn lên khác biệt đều sẽ sinh ra người có tính cách khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment