Lý Thiên Mệnh đi trong Ám Điện, thường có người đi ra, hoặc là chào hỏi hoặc trêu cợt.
- Ôi chao, danh nhân lớn đây, nào, ký tên cho ca một phát đi.
- Da trắng dữ, Lý Thiên Mệnh, cho thúc sờ chút đi.
- Biến, đừng khi dễ bé cưng chứ, tỷ bảo kê cho hắn!
- Thiên Mệnh, ngươi định đi gặp cung chủ phải không? Ngươi báo cáo giùm ca luôn, thú bản mệnh của tên mập hàng xóm cứ ị trước cửa nhà của ta, ta muốn xin cung chủ cho phép đổi chỗ khác!
- . . .
Dọc đường đi hắn quen thêm nhiều bằng hữu.
- Thiên Mệnh, tiểu tử nhà ngươi nói một câu tộc Cửu Minh làm chúng ta sôi sục máu nóng luôn!
Hiển nhiên biểu hiện hôm nay của Lý Thiên Mệnh khiến bọn họ thích người trẻ tuổi này.
Lý Thiên Mệnh là tính cách tiêu sái, cơ bản không từ chối ai, chỉ cần đối phương không ôm ác ý thì hắn đều có thể chơi chung với người ta, hắn giỏi nhất là mấy đề tài ‘người lớn’.
Một khắc đồng hồ sau.
Lý Thiên Mệnh rốt cuộc trong nhiệt tình của các ca ca tỷ tỷ, thúc thúc a di trong Ám Điện đi tới Đạo Thiên Cung.
Kiến trúc của Thập Phương Đạo Cung trang nhã mà mộc mạc, cơ bản có hai màu trắng đen. Trong sương mù linh khí thiên địa dày đặc, Đạo Thiên Cung tựa như bức tranh thủy mặc.
Đạo Thiên Cung không lớn, cánh cửa làm bằng gỗ đơn giản, nhưng Lý Thiên Mệnh phát hiện trên những bức tường chạy nhiều thiên văn, huyền diệu phức tạp, hội tụ thành các đồ án trắng đen mang ý nghĩa không thể tưởng tượng.
Bên trong bỗng nhiên truyền ra giọng nói:
- Thiên Mệnh, vào đi.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình:
- Cung chủ là nữ?
Hắn thường thấy cường giả nam giới nên bản năng cho rằng Thập Phương cung chủ là nam.
Âm thanh nghe khá thoải mái, không trẻ tuổi nhưng không quá già, đại khái cỡ Vệ Tịnh khi chưa phá kiếp.
- Đệ tử Lý Thiên Mệnh tiến đến bái kiến cung chủ.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa đẩy nhẹ cửa gỗ, đi vào trong.
Đây là một đình viện mộc mạc và trang nhã, bên trong ít có trang trí cái gì, chỉ có bàn, ghế đá.
Bài trí tầm thường nhưng đều điêu khắc nhiều hoa văn thiên văn tổ thành đồ án, đồ án tổ hợp lại với nhau hình thành hiệu quả huyền ảo khác nhau.
Lý Thiên Mệnh bước vào đình viện, dọc theo đường nhỏ lót đá xanh đi vào trong.
Đi khoảng năm trăm thước, phía trước có một gian nhà đá, một nữ nhân đứng trước nhà đá, nàng là Thập Phương cung chủ.
Nói thật thì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Lý Thiên Mệnh hơi không tin được nàng là Thập Phương cung chủ.
Bởi vì đây là một nữ nhân dịu dàng, mộc mạc, bề ngoài hơn bốn mươi tuổi, không già nhưng không còn trẻ. Tóc dài búi thành một bó thả dài xuống eo, mặc trường bào rộng màu xám trắng, khóe mắt có vài vết chân chút, trông hơi gầy yếu.
Lý Thiên Mệnh đến gần, khóe môi nàng cong lên, nụ cười khiến hắn cảm giác rất thân thiết, giống Vệ Tịnh ngày xưa. Lúc Lý Thiên Mệnh mười mấy tuổi luyện võ về nhà, Vệ Tịnh cũng đứng trước cửa mỉm cười chờ hắn về nhà như vậy.
Một nữ nhân đơn giản mà dịu dàng như thế, rất khó tưởng tượng nàng là một trong những nhân vật đỉnh cao nhất toàn bộ Cổ Chi Thần quốc.
Thậm chí . . .
Lý Thiên Mệnh biết tu vi của nàng đã bước chân vào Cổ Chi Thánh Cảnh, trước mắt đã hai trăm tuổi, là trưởng bối nhiều kinh nghiệm trải đời nhất Đạo Cung hiện nay.
Tên của nàng là Vi Sinh Vân Tịch, cô cô của Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt.
Thập Phương cung chủ Vi Sinh Vân Tịch vẫy tay:
- Thiên Mệnh, qua đây.
Dưới ánh hoàng hôn, làn da của nàng ánh sắc cam.
Lý Thiên Mệnh bước lên trước:
- Cung chủ.
Hắn đang định trịnh trọng vái chào trưởng bối nhưng Vi Sinh Vân Tịch nhẹ nâng lên, nói:
- Đừng gò bó, qua đây ngồi.
- Vâng.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, theo Vi Sinh Vân Tịch ngồi xuống ghế đá.
Vi Sinh Vân Tịch nói thẳng ra:
- Thiên Mệnh, đây là phần thưởng đệ nhất Địa Bảng của ngươi.
Nàng vừa ngồi xuống phía đối diện Lý Thiên Mệnh đã lấy ra ba hộp ngọc từ trong nhẫn tu di.
Trên hộp ngọc đậm đặc linh khí, có thánh thiên văn chạy trong đó, rõ ràng là thánh linh khoáng.
Dùng thánh linh khoáng làm dụng cụ đựng, đủ thấy Thần Nguyên Cổ tôn quý.
- Đa tạ cung chủ.
Lý Thiên Mệnh ở trước mặt trưởng bối dịu dàng thân thiết giống như Vi Sinh Vân Tịch thì không bung lụa được.
Đến hiện nay, hắn biểu hiện lễ độ mà khéo léo, so với thái độ táo bạo kiêu căng lúc ở Thập Phương Đạo Thiên chiến trường tựa như hai người khác nhau.
Cảm tạ xong, Lý Thiên Mệnh không chút khách khí thu ba hộp ngọc lớn vào nhẫn tu di.
Vi Sinh Vân Tịch mỉm cười hỏi:
- Ngươi không nhìn xem là Thần Nguyên gì sao?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nương của ta nói đừng mở quà ở trước mặt trưởng bối.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Gia giáo rất tốt, thật là hài tử tốt.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:
- Vâng.
Vi Sinh Vân Tịch luôn mỉm cười dịu dàng:
- Nhưng như vậy thì ta lén tăng thêm phần thưởng, chẳng phải là không được xem nét mặt giật mình của ngươi rồi?
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực:
- Tăng thêm phần thưởng?
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Ừm! Nói đến thì đau đầu, ta đường đường cung chủ, muốn tặng một ít bảo bối cho ngươi còn phải để ngươi lấy được đệ nhất Địa Bảng mới đưa được. Dù sao Thập Phương Đạo Cung hiện tại có nhiều kẻ nói huyên thuyên.
Điều này rất bình thường, hiện tại có sáu Phương Điện nằm trong quyền kiểm soát của thượng cổ hoàng tộc, trong tình huống mọi thứ làm theo phép tắc thì dù cung chủ âm thầm đưa tặng, đám người Khương Ám chắc chắn cũng sẽ mắt đỏ, sau đó xúi giục đệ tử trẻ gây rối.
Hiện giờ Lý Thiên Mệnh được hạng nhất Địa Bảng, phần thưởng cho quán quân là Thần Nguyên Cổ, bọn họ chỉ có thể ngậm miệng.
- Cung chủ, người thưởng cho ta cái gì?
- Ba Thần Nguyên Cổ trung phẩm.
- Cái gì????
Lý Thiên Mệnh cảm giác kho báu từ trên trời rớt xuống.
Có thể nói Thần Nguyên Cổ là quý hiếm trên cõi đời, trọng bảo của Thần Quốc.
Bất cứ Thần Nguyên Cổ nào thật ra không phải thiên địa tự nhiên sinh ra, mà là Thần Nguyên cấp thiên hấp thu linh khí thiên địa trên ngàn năm lột xác mà thành.
Một Thần Nguyên cấp thiên qua ngàn năm không bị ai tìm được vốn đã khó rồi.
Thần Nguyên Cổ có ba cấp bậc, chia ra hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Trước mắt Cổ Chi Thần quốc đa phần chỉ có hạ phẩm.
Trung phẩm là vật thần hiếm hoi trên đời.
Đó là bởi vì Thần Nguyên Cổ trung phẩm cần Thần Nguyên cấp thiên hấp thu linh khí thiên địa trên ba ngàn năm mới lột xác hình thành được.
Ba Thần Nguyên Cổ trung phẩm này tồn tại trong Viêm Hoàng đại lục từ ba ngàn năm trước, muốn có được nó khó khăn biết bao?
Vật thần như vậy không phải cứ đem về cất chứa ba ngàn năm là được, cần nuôi dưỡng nó trong môi trường tự nhiên đặc biệt trong thiên địa.
Còn về Thần Nguyên Cổ thượng phẩm cấp bậc cao nhất có thể cho thú bản mệnh có đốm sao từ chín mươi trở lên, gần với Thánh Thú Bách Tinh trong truyền thuyết.
Vật thần như vậy trong lịch sử mấy vạn năm của Thần Quốc chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không biết nó đã từng xuất hiện hay chưa.
Nói đơn giản là trên thế giới này, Thần Nguyên Cổ trung phẩm đã là Thần Nguyên Chí Tôn, siêu cấp rồi.
Vi Sinh Vân Tịch cười khẽ:
- Thiên Mệnh, trước khi tranh phong Địa Bảng ta đã hứa hẹn sẽ thưởng Thần Nguyên Cổ cho đệ tử đệ nhất Địa Bảng, nhưng không nói là Thần Nguyên Cổ cấp bậc gì. Ngươi yên tâm, nếu bọn họ vì vậy mà gây sự với ngươi thì ta vừa lúc có lý do xử họ.
Nàng không còn là thiếu nữ nhưng nói câu này có chút tinh nghịch.
- Cung chủ, như vậy không được đâu.
Vi Sinh Vân Tịch vươn tay:
- Nếu ngươi không muốn thì ta lấy lại.
Lý Thiên Mệnh siết chặt nhẫn tu di:
- Đừng! Đa tạ cung chủ, ta nhất định sẽ dùng chúng nó thật tốt, không phụ kỳ vọng cao của cung chủ.
Vi Sinh Vân Tịch dở khóc dở cười nói:
- Diễn trò.