Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 695 - Chương 695 - Nhà Đá Gạch Xanh (Tt)

Chương 695 - Nhà đá gạch xanh (tt)
Chương 695 - Nhà đá gạch xanh (tt)

Triệu Thần Hồng nói:

- Thần táng sắp mở ra, tất cả đi theo đến cánh cửa thần táng!

Ba mươi tiểu bối theo sát sau Triệu Thần Hồng, Bạch Mặc và Dạ Nhất thì đứng yên nhìn.

Trên đường đi.

Người của mạch hoàng tộc đi theo sau lưng thái tử.

Thái tử đi hai bước, nghiêng đầu, nhướng mí mắt nói với Lý Thiên Mệnh:

- Ngươi không sợ ta làm gì đó với ngươi trong thần táng sao?

Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:

- Nếu ngươi hăm dọa ta thì ta không đi vào.

Đám người cười phá lên:

- Ha ha ha!

Đông Dương Phong Trần hỏi:

- Lá gan hơi nhỏ, trong quyết chiến Địa Bảng, ngươi hét câu nói kia thuần túy là vì vô tri sao?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Câu nào?

Bọn họ nói không nên lời.

Lý Thiên Mệnh nhe răng cười:

- Tộc Cửu Minh chứ gì? Ngại quá, ta cố ý đấy.

Không khí bỗng chốc âm u lạnh lẽo.

Đông Dương Phong Trần híp mắt, đây không phải lần đầu tiên gã chịu thiệt trên tay Lý Thiên Mệnh.

Rôm rốp!

Đông Dương Phong Trần siết chặt nắm tay, khớp xương kêu răng rắc nghe thật chói tai.

Nửa canh giờ sau.

Trước mắt Lý Thiên Mệnh xuất hiện một căn nhà đá gạch xanh.

Trong Thần Đô thứ hai, đây là một căn nhà cực kỳ bình thường, nhưng nó không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa gỗ.

Lý Thiên Mệnh nghi hoặc hỏi:

- Triệu Thần Hồng mang chúng ta đến đây làm gì?

Bạch Tiểu Trúc trả lời:

- Bởi vì căn nhà đá này là lối vào thượng cổ thần táng.

Lý Thiên Mệnh không tin được:

- Không thể nào! Căn nhà sập xệ này? Ta có thể san bằng nó dễ như chơi.

Bạch Tiểu Trúc nói đùa:

- Ngươi sai, dù là một miếng gạch trên nhà đá này thì người mạnh nhất Thần Quốc cũng không đánh mẻ được. Thật lâu trước kia, căn nhà đá này đơn độc xuất hiện trong chiến trường Trầm Uyên này, không ai có thể phá cửa xông vào nên mới khiến mọi người chú ý, cuối cùng phát hiện đây là thượng cổ thần táng. Hiện giờ Thần Đô thứ hai xây nhiều nhà đá tương tự là để che giấu lối vào thượng cổ thần táng này.

Nghe đúng thật là rất kỳ diệu.

Ít nhất Lý Thiên Mệnh hoàn toàn nhìn không ra nhà đá gạch xanh này có điểm nào đặc biệt.

- Hèn gì bọn họ nói chỉ cần vào bên trong sẽ xác định ngay đây là mộ chôn của thần.

Chỉ riêng cánh cửa nhà đá xanh không ai mở ra được đã nói lên tất cả.

Đến nơi này thì Khương Phi Linh hơi xao động, Lý Thiên Mệnh có thể cảm thụ được cảm xúc của nàng.

Việc đến hiện giờ, chỉ có thể an ủi.

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên sức mạnh kiên định.

- Sống sót!

Dù là với Linh Nhi hay chính mình.

. . .

Chờ ở đây ba canh giờ, phương hướng nhà đá gạch xanh bỗng vang tiếng két.

Mọi người giật nảy mình, nhìn về hướng kia.

Cửa gỗ mở ra.

Trong cửa một mảnh đen ngòm, cảm giác âm u mà quỷ dị, hình như có oan hồn ác quỷ núp trong đó, từ bên trong phát ra tiếng gió vù vù khiến người da đầu tê dại.

Đó là hơi thở riêng biệt chỉ có trong mộ cổ, hơi ẩm ướt, có mùi hôi của tro bụi, vèo một tiếng cuốn hơi thở mục rửa ra ngoài.

Két két!

Cửa gỗ mục nát mở ra, cánh cửa đung đưa như đang vẫy tay với người đứng bên ngoài, hoan nghênh mọi người đi vào.

Tựa như bà già lọm khọm rụng hết răng hơi cúi đầu, mang theo nụ cười âm trầm.

Điều này khác biệt một trời một vực với thần mộ thượng cổ trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cho rằng thần mộ thượng cổ hẳn là bao la hùng vĩ trang nghiêm, tựa như thiên cung, dù không tường vàng dát ngọc thì cũng nguy nga cao ngất, bàng bạc khí phái.

Nhưng cánh cửa thần táng ở trước mắt nghèo nàn mà kỳ dị, lỗ đen sau cửa có vẻ hẹp hòi nghẹt thở, dường như không chứa nổi ba mươi người.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy hơi khó tin:

- Đây là nơi sinh ra Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp?

Rất rõ ràng, nơi đây trừ Đông Dương Phong Trần ra không có một người nào từng đi vào thần táng.

Dường như Đông Dương Phong Trần nắm chắc mọi thứ.

Những người khác thì ít nhiều gì căng thẳng và kính sợ.

Ví dụ như Tư Đồ Y Y, nàng run run dựa vào bên cạnh Bạch Tiểu Trúc.

Triệu Thần Hồng nói:

- Vào đi!

- Ta đi đầu.

Đông Dương Phong Trần dứt khoát đạp trước một bước đi hướng nhà đá gạch xanh, chớp mắt đã ẩn vào bóng tối.

Lúc này . . .

Trên cửa gỗ hiện ra một con số màu đỏ:

Hai mươi chín.

Con số này chắc không phải nói lên Đông Dương Phong Trần hai mươi chín tuổi, mà là còn lại hai mươi chín danh ngạch.

Sau đó khi người khác đi vào thì con số thưa dần.

Chờ hai mươi lăm người đều vào, năm người nhóm Lý Thiên Mệnh mới theo sau.

Dạ Lăng Phong đi ở phía trước. Khi Lý Thiên Mệnh đi tới trước cửa, con số màu đỏ trên cửa sổ biến thành ‘một’.

Số một này như con mắt hẹp dài nhìn hắn chăm chú.

Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, con số viết từ máu tươi, máu như của vật sống, đỏ thắm, tựa như hút ra từ thân thể người mới vừa chết.

Khương Phi Linh nói:

- Thật đáng sợ.

- Không sợ, có ta.

Lý Thiên Mệnh nhìn hắc ám vô tận, tiến lên trước một bước, đi vào trong hắc ám.

Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh đi vào thì cửa gỗ rung rinh kêu ken két, dường như sau cánh cửa có một bà già hành động khó khăn gồng hết sức khép cửa.

Rầm!

Cửa đóng lại.

. . .

Lý Thiên Mệnh cảm giác óc đau nhói, trước mắt tối đen không thấy được gì.

Sau khi đi vào, Lý Thiên Mệnh đạp hụt không khí, toàn thân không thể nhúc nhích, hình như lơ lửng giữa hư không.

Qua khoảng một khắc đồng hồ, Lý Thiên Mệnh rốt cuộc đạp trên đất cứng, thế giới trước mắt sáng lên.

Lý Thiên Mệnh lập tức cảnh giác, Đông Hoàng Kiếm nằm trong tay.

Hắn trông thấy:

Đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp, ngói màu xanh cổ xưa, rách nát sắp sập, tro bụi phủ khắp nơi, đạp xuống đất có thể in dấu chân.

Phòng nhỏ này làm Lý Thiên Mệnh cho rằng đây là nhà đá gạch xanh mà hắn vừa bước vào.

Phòng nhỏ có cửa, vẫn là cửa gỗ, tạo hình giống với nhà đá gạch xanh.

Lý Thiên Mệnh hoài nghi mình từ cửa gỗ đi ra ngoài, có khi nào trở về Thần Đô thứ hai không?

Hắn cho rằng không phải, bởi vì thế giới trong cửa gỗ âm u mà hoang vu, tĩnh mịch và xa xưa, hoàn toàn không có tiếng sấm luôn nổ trong chiến trường Trầm Uyên.

- Nơi này ở trong thượng cổ thần táng!

Cảnh tượng trước mắt khác quá xa với thượng cổ thần táng trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh.

Nhưng hắn vẫn bước lại gần cửa sổ, dùng Bất Diệt Kiếm Khí đâm vào cửa gỗ.

Đáng sợ là cánh cửa gỗ rõ ràng nhẹ nhàng chạm một cái sẽ tan nát thế mà vẫn còn y nguyên.

Lý Thiên Mệnh rất khó đẩy nó ra.

Nghĩa là hắn muốn đóng cửa lại cũng không làm được.

- Ta không tin!

Lý Thiên Mệnh lấy ra Đông Hoàng Kiếm chém vào cửa gỗ.

Xoẹt!

Quả nhiên, trên cửa gỗ hở một đường, tuy không bị chém vỡ nhưng ít nhất chứng minh vật thần như Đông Hoàng Kiếm còn chút hiệu quả.

- Nơi này ở trong thần táng!

Một cánh cửa gỗ mục nát mà Bất Diệt Kiếm Khí không phá được, đây không phải thần táng thì là gì?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Linh Nhi, có tin tức của vị kia không?

Khương Phi Linh trả lời:

- Tạm thời không có, nơi này thực an tĩnh, hoặc nên nói là rất tĩnh mịch.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy chúng ta ra ngoài tìm Tiểu Phong, nhìn xem có thể sớm hội hợp với nhau không.

Lý Thiên Mệnh phỏng chừng ba mươi người bị đưa đến các góc trong thần táng.

Bình Luận (0)
Comment