Lý Thiên Mệnh ra khỏi phòng nhỏ, phát hiện bên ngoài là một đường hầm rộng lớn.
Đường hầm rất lớn, bức tường trên dưới trái phải đều xây bằng gạch xanh cũ kỹ.
Điều này nghĩa là bất cứ mặt tường nào đều không thể phá vỡ.
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể đi tới trước hoặc lùi lại, phía trước có nhiều ngã rẽ, phía sau cũng có rất nhiều lối rẽ.
- Thoạt trông nơi này giống mê cung kỳ dị âm u, không thấy cuối, không thấy khởi điểm.
May mắn đường hầm đủ rộng lớn, ít nhất đủ rộng cho Lam Hoang chiến đấu ở bên trong.
Bên cạnh đường hầm này có vô số nhà đá gạch xanh, trông như một thành trì. Trừ gian phòng Lý Thiên Mệnh vừa đi ra, cửa gỗ của nhà đá gạch xanh khác đã đóng kín.
Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm lặng lẽ đi về phía trước.
Hắn dùng con mắt thứ ba Động Tất Chi Nhãn quan sát xung quanh, không thể tránh khỏi để lại dấu chân trên tro bụi gạch xanh dày.
Tiểu Phượng Hoàng không chịu được cô đơn và tò mò nên ra khỏi không gian bản mệnh, đậu trên vai Lý Thiên Mệnh.
Huỳnh Hỏa phê bình:
- Ôi mợ, đây mà là thần táng cái gì, một ngôi mộ chết thì đúng hơn, còn thua đất tổ Lý thị của ngươi.
Lý Thiên Mệnh nhíu mày nói:
- Đừng nói chuyện.
Hắn đang đứng trước cửa một nhà đá gạch xanh khác, cửa gỗ khép kín. Lý Thiên Mệnh híp mắt đến gần cửa gỗ này, áp tai lên ván cửa.
Lý Thiên Mệnh có cảm giác hình như bên trên có tiếng động.
Bùm bùm!
Cửa gỗ rung rinh.
Tiểu Phượng Hoàng hét lên, bỏ lại Lý Thiên Mệnh bay mất tăm:
- Mợ ơi, có quỷ!!!
Con chim này chỉ sợ mấy thứ ma quái này, bị cánh cửa hù mất hồn mất vía.
Nói thật ra tim của Lý Thiên Mệnh suýt nhảy khỏi lồng ngực, Khương Phi Linh cũng hét to.
Lý Thiên Mệnh vội lùi lại mấy bước, dán lưng vào vách tường phía đối diện đường hầm.
Huỳnh Hỏa trốn ra xa, phát hiện bên người không có Lý Thiên Mệnh thì càng sợ hơn:
- Bà nội nó!
Tiểu Phượng Hoàng rùng mình, vội đập cánh bay về, lao thẳng vào không gian bản mệnh, vùi mình vào ngực bé rùa bự.
Lam Hoang khinh thường nói:
- Kê ca, không ngờ ngươi gan bé như vậy.
Nó thì đang háo hức đây.
Tiểu Phượng Hoàng run run nói:
- Bậy bạ, ta sợ các ngươi sợ hãi nên mới trở về ổn định quân tâm!
- Vậy ngươi làm gì run dữ thế?
- Ta đang sửa kiểu tóc!!!
Tiểu Phượng Hoàng ồn ào trong không gian bản mệnh, Lý Thiên Mệnh thì dựa vào vách tường, trán thấm mồ hôi lạnh.
Mới rồi cửa gỗ chỉ rung vài cái, rõ ràng có vật sống, nhưng không có hơi thở của bất cứ vật sống nào.
Vậy . . . thứ đó là cái gì?
Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn, một hàng đều là nhà đá gạch xanh tương tự, vừa rồi hắn đi ra từ một gian phòng đá.
Khi Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn lại, tất cả cửa gỗ đều đóng, không tìm ra hắn bước ra từ gian phòng nào.
Khương Phi Linh hỏi:
- Bên trong có cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không biết, kệ nó đi, tiến lên trước xem sao.
Đi vài bước, Lý Thiên Mệnh nhìn góc tối sâu trong đường hầm phía sau.
Hắn mơ hồ cảm giác chỗ đó có cái gì đi theo mình.
Lý Thiên Mệnh lẩm bẩm:
- Ngươi muốn ta mang Linh Nhi về mộ chôn, chúng ta về rồi đây, ngươi đang ở đâu?
Nhưng không có ai trả lời.
- Ngươi không tìm ta thì ta đi tìm ngươi!
Lý Thiên Mệnh tiếp tục đi về phía trước, khi hắn bước nhanh hơn thì sau lưng hình như cũng vang tiếng bước chân, cũng đi rất nhanh.
Nhưng lúc Lý Thiên Mệnh ngoảnh đầu lại thì không thấy gì cả, Động Tất Chi Nhãn cũng không nhìn thấy gì.
Nếu không phải cửa gỗ những nhà đá gạch xanh bên cạnh đều đóng thì Lý Thiên Mệnh còn tưởng là thứ trong cửa gỗ đi ra.
Lý Thiên Mệnh đi lên trước vạn thước, trải qua trên nghìn căn nhà đá gạch xanh.
Trên đường, Lý Thiên Mệnh gặp mấy lối rẽ, hắn đều chọn đi thẳng, lần này thì hắn quẹo vào đường bên trái, phát hiện đường hầm này vẫn có nhà đá gạch xanh.
- Khắp nơi đều là loại nhà đá này!
Hắn tiếp tục tiến lên.
Lúc này.
Trước mặt xuất hiện ba lối rẽ, nhưng có một con đường không thể đi.
Ngăn bước chân đi tới của Lý Thiên Mệnh hình như là một loại kết giới thiên văn, kết giới hình thành lớp vách ngăn trong suốt, khi đến gần sẽ hất hắn ra.
Lý Thiên Mệnh đứng trước đường hầm, híp mắt suy nghĩ:
- Kết giới thiên văn này đang muốn nói ta không thể đi vào đường hầm kia? Trong đường hầm kia có cái gì?
Hai lối rẽ khác có thể đi vào, nhưng Lý Thiên Mệnh không vội vàng.
- Cánh tay hắc ám của ta có thể phá kết giới Nhiên Hồn, không biết có thể xuyên qua kết giới thần táng không?
Lý Thiên Mệnh vươn tay trái ra trước, khi đến gần kết giới thần táng, hắn cảm giác rõ ràng chướng ngại.
Nhưng mà!
Cánh tay hắc ám quả nhiên có hiệu quả, năm ngón tay xòe ra từng chút một xuyên thấu.
Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn nhìn, đằng trước xuất hiện từng sợi thiên văn màu xanh đen, hắn tóm lấy, xoay tròn, xé rách, sau đó kết giới thần táng hình như bắt đầu tan rã!
- Có thể đi vào!
Lý Thiên Mệnh như đứng trong gió lốc, từng bước lên trước, lấy tay trái mở đường, xé rách từng sợi thiên văn.
Đột nhiên!
Động Tất Chi Nhãn của hắn nhìn thấy cảnh tượng sau kết giới.
Hắn trông thấy một người . . . Dạ Lăng Phong!
Dạ Lăng Phong cầm Nhiên Huyết Phách Kiếm, dán vách tường cảnh giác bước tới trước.
Nhưng cách sau lưng Dạ Lăng Phong mấy chục thước có một kẻ bám theo.
Người kia một nửa gương mặt đen thui, từ góc độ của Lý Thiên Mệnh chỉ có thể trông thấy nửa bên má phải đen ngòm.
Con mắt trên má phải âm u, dữ tợn, mang theo oán hận đặc oánh nhìn chằm chằm vào Dạ Lăng Phong, từng bước đến gần Dạ Lăng Phong.
Lý Thiên Mệnh rống to:
- Tiểu Phong, cẩn thận!!!
Hình như Dạ Lăng Phong hoàn toàn không nghe thấy tiếng cảnh báo, nhưng y ngoái đầu lại ngó chừng.
Kỳ dị là . . .
Dạ Lăng Phong như không thấy Đông Dương Phong Trần, nghi hoặc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đáng sợ là Đông Dương Phong Trần ở sau lưng Dạ Lăng Phong tăng tốc, Lý Thiên Mệnh thậm chí nghe tiếng bước chân cồm cộp, âm thanh càng lúc càng dồn dập.
Không đúng!!
- Tại sao âm thanh phát ra từ sau lưng ta?
Lý Thiên Mệnh dựng đứng lông tơ, vụt ngoái đầu, một bóng đen lao ra từ góc tối.
Động Tất Chi Nhãn nằm trên tay trái của hắn, đang xé rách kết giới thần táng, trong một chốc không thấy rõ là ai, hoặc nên nói là cái gì.
Xoẹt!
May mắn ngay lúc này cánh tay hắc ám đã hoàn toàn xé rách kết giới thần táng, Lý Thiên Mệnh nhào tới trước, người nhẹ hẫng.
Khi Lý Thiên Mệnh nhanh chóng bật dậy, cầm kiếm định ra tay thì giật mình phát hiện sau lưng không có gì cả.
Hắn xuất hiện trong đường hầm khác, tro bụi phía trước và đằng sau không có dấu vết gì, hiển nhiên không có người từng đi qua.
Kết giới thần táng, bóng đen đều biến mất.
Hình như Lý Thiên Mệnh bị dịch chuyển đến nơi khác.
- Nhưng mà, Tiểu Phong sắp bị Đông Dương Phong Trần đuổi kịp?
Điều này khiến tâm tình của Lý Thiên Mệnh vừa căng thẳng vừa nóng nảy.
Hắn nhìn thấy ánh mắt đó của Đông Dương Phong Trần rõ ràng muốn giết Dạ Lăng Phong.
Lý Thiên Mệnh vốn cho rằng mình phá kết giới là có thể đến chỗ Dạ Lăng Phong, nhưng không ngờ khi lao vào đường hầm thì bên này không có ai cả.
Khương Phi Linh ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì thế này.
Huỳnh Hỏa nhỏ giọng nói:
- Suỵt, có thứ ẩn núp.
Vị trí của Tiểu Phượng Hoàng là trong khe hở dưới nách bé rùa bự.
Lý Thiên Mệnh không hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Nếu cảnh vừa trông thấy là sự thật thì Tiểu Phong gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể như ruồi không đầu chọn đại một hướng, chạy nhanh tới trước.
Cộp cộp cộp!
Bỗng nhiên!
Sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.
Tay trái của Lý Thiên Mệnh đặt sau lưng, hắn thấy rõ vang tiếng bước chân nhưng không có người.
Nhưng còn bóng đen vừa rồi thì giải thích thế nào?
Nhìn hồi lâu vẫn chỉ có tiếng bước chân nhưng không có người, Lý Thiên Mệnh lười nhìn tiếp, hắn dùng Động Tất Chi Nhãn mở đường, muốn tìm nơi khác xem có kết giới thần táng không.
Ngay lúc này, không khí sau lưng bỗng trở nên vô cùng âm u, khí lạnh chạy dọc lưng.
Cộp cộp!
Tiếng bước chân nặng nề lại vang lên.