Lý Thiên Mệnh vụt ngoái đầu lại.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm va chạm hất bay bóng đen đánh lén sau lưng, Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ.
Hắn nheo mắt bật thốt:
- Đông Dương Phong Tiêu?
Không sai.
Người đột nhiên xuất hiện ở phía sau và đánh lén Lý Thiên Mệnh là Đông Dương Phong Tiêu.
Trong tay Đông Dương Phong Tiêu còn cầm binh khí Vô Danh Phong Tiêu.
- Thú bản mệnh của ngươi khỏe lại nhanh đấy, mới nửa tháng đã lành lặn như lúc đầu?
Xem ra Đông Dương Phong Tiêu đã bỏ nhiều tiền ra, dù sao Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh bị cắt đứt ruột.
Khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện, thú bản mệnh của Đông Dương Phong Tiêu xuất hiện ở bên cạnh gã, quả nhiên là Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh.
Có thể trông thấy, phần bụng của nó có một vệt huyết già thô to, chứng minh tình hình vết thương không hoàn toàn lành lặn.
Đông Dương Phong Tiêu nổi gân xanh rống ra:
- Lý Thiên Mệnh, ta muốn giết ngươi để rửa hận cũ! Ngươi sẽ trả giá bằng tính mạng vì đã vũ nhục, xúc phạm thượng cổ hoàng tộc ta!
Vừa nói xong, Đông Dương Phong Tiêu bắt đầu thổi Cửu Trọng Tang Hồn Khúc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thú bản mệnh của ngươi không khỏe, ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lười xử ngươi.
Đối với Lý Thiên Mệnh thì đối thủ này không có tính khiêu chiến.
Lý Thiên Mệnh định xoay người đi, chẳng ngờ đối phương liều mạng trực tiếp tăng sức sát thương của Cửu Trọng Tang Hồn Khúc. Cùng lúc đó, Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh vỗ cánh bay về phía Lý Thiên Mệnh tấn công.
Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh thi thố thần thông Thanh Nhẫn Phong Bạo, cánh dơi cắt không khí phát ra tiếng rít chói tai, hình thành đao phong màu xanh xé gió bay tới.
Hai tầng tấn công!
Lý Thiên Mệnh vụt ngoái đầu:
- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Đáp lại hắn là Đông Dương Phong Tiêu tiến công.
- Vậy thì đừng trách ta!
Vừa dứt lời, một con rồng thần hai đầu to như núi cao che trước mặt Lý Thiên Mệnh, thần thông Sơn Hải giới chặn lại Thanh Nhẫn Phong Bạo.
Nhưng Cửu Trọng Tang Hồn Khúc và Siêu Thần Âm Ba cũng rất khó đỡ.
Lý Thiên Mệnh và Lam Hoang bước nhanh xông về phía Đông Dương Phong Tiêu. Lam Hoang rất to con, chắn nhiều sức sát thương trí mệnh cho Lý Thiên Mệnh, để hắn có thể áp sát trước mặt Đông Dương Phong Tiêu.
Thần Tiêu đệ tứ kiếm!
Hai tay cầm Đông Hoàng Kiếm chém xuống, cùng hội tụ hai trăm Bất Diệt Kiếm Khí trong đó, uy lực bốn loại thuộc tính chớp mắt bùng nổ.
Đường kiếm này có thể nói là rực rỡ.
Đông Dương Phong Tiêu căn bản không thể chống đỡ, dù sóng âm của Cửu Trọng Tang Hồn Khúc cơ hồ ngưng kết thành thực chất, hóa thành một bàn tay to cản đường kiếm của Lý Thiên Mệnh, nhưng vẫn bị uy lực cuồng bạo phá hủy.
Keng!
Vô Danh Phong Tiêu đứt đoạn.
Phập xoẹt!
Đầu của Đông Dương Phong Tiêu bay ra ngoài.
Vù vù vù vù vù!
Hai trăm Bất Diệt Kiếm Khí quét qua, uy lực khủng bố của Bất Diệt Kiếm Thể bộc phát, thân thể Đông Dương Phong Tiêu thủng lỗ chỗ.
Rầm!
Đông Dương Phong Tiêu ngã xuống mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
Lý Thiên Mệnh nhíu mày nói:
- Biết rõ ta tiến vào thần táng là sẽ không chết không ngừng với thượng cổ hoàng tộc các ngươi, tha cho ngươi một mạng mà còn chăm chăm đòi giết ta, không giết ngươi thì giết ai?
Hắn quay người lại, Lam Hoang, Huỳnh Hỏa, Meow Meow đã giết Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh thủng như tổ ong.
Diệt Tuyệt Thần Kiếm của Lam Hoang, Bất Diệt Kiếm Thể của Huỳnh Hỏa, cộng với lôi đình và Vạn Ma Độc của Meow Meow, bốn tuyệt sát đủ cho Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh ‘phê thuốc’, muốn không chết cũng khó, thậm chí không thể toàn thây.
Tóm lại là trừ cái đầu thứ sáu ra, còn lại bị đuôi rồng của Lam Hoang một kiếm chém đứt.
Lý Thiên Mệnh kêu gọi:
- Đi!
Bé rùa bự lưu luyến quay về không gian bản mệnh, dù sao nó quá to con, gây động tĩnh lớn, không thích hợp chơi đùa ở bên ngoài.
Còn mèo con, nó chủ động trở về, bởi vì về không gian bản mệnh là sẽ được ngủ say như chết.
Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng vênh váo vểnh đuôi đậu trên vai Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi lại vểnh đuôi?
Huỳnh Hỏa đắc ý nói:
- Lão tử luôn ‘vểnh’, dũng mãnh vô song.
Lý Thiên Mệnh bỗng khựng lại:
- Huỳnh Hỏa, ngươi quay lại nhìn đằng sau một cái đi.
- Gì?
Huỳnh Hỏa dựng đứng lông chim, nó vụt ngoái đầu, sau đó phát ra tiếng hét sập trời:
- Mợ nó! Làm trời làm đất sao?!
Chủ nhân và chiến sủng nhìn thấy . . .
Xác chết của Đông Dương Phong Tiêu và Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh với phương thức siêu thô bạo tự động đậy, gắn vào nhau.
Ví dụ như đầu của Đông Dương Phong Tiêu gắn vào cổ của Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh, hoặc như cánh tay của gã gắn vào bụng của thú bản mệnh.
Cứ như vậy, máu thịt chen chúc, xương cốt ma sát bẻ gãy hình thành một quái vật mới, mắt đỏ ngầu tựa như mãnh thú nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Đông Dương Phong Tiêu đó cười nanh tranh, chỉ lặp lại một câu:
- Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!!!
Tiểu Phượng Hoàng nhũn người, suýt tè dầm:
- Ta . . . trời mưa, ta về nhà cất đồ, yếm của Meow Meow còn treo ở bên ngoài, nếu không rút vào sẽ bị Quy đệ ăn mất . . .
Lý Thiên Mệnh toát mồ hôi trêu ghẹo:
- Ngươi còn có thể nói năng lộn xộn nhiều hơn nữa không?
Huỳnh Hỏa như gặp phải thiên địch:
- Nguy rồi, ta có bầu, sắp đẻ rồi! Méo, đã chảy nước ối, ta rút đây!
- . . . đó là nước tiểu của ngươi.
Không trông chờ vào con chim nhát chết này được, Lý Thiên Mệnh đành tự mình chặn lại quái vật. Bé Mèo Mun tội nghiệp, vừa mới ngủ đã bị Lý Thiên Mệnh túm đầu lôi ra.
Trời đánh tránh giấc ngủ, khủng long mèo xuất hiện!
Mặc cho thứ kia là cái quỷ gì, Meow Meow xông lên cắn cào, sét đánh ầm ầm.
Lam Hoang lon ton chạy lên, ủi quái vật đụng vào tường, máu phun tung tóe:
- Chơi vui ghê, cái đầu này gắn như thế nào nhỉ?
Nhìn hai đệ đệ dũng mãnh như vậy, Tiểu Phượng Hoàng chảy xuống giọt lệ khuất nhục.
Huỳnh Hỏa mạnh mẽ tìm lý do tự an ủi, lòng thanh thản hơn nhiều:
- Đúng rồi, ta là lão đại thì phải giữ đầu óc tỉnh táo, làm công tác chỉ huy chiến thuật, đúng vậy! Lý Thiên Mệnh, ngươi lên đi!
Xoẹt!
Bất Diệt Kiếm Khí hội tụ, Đông Hoàng Kiếm chém ra, máu bắn bốn phía.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Lần này chắc chết thật rồi.
Đầu của Đông Dương Phong Tiêu lăn xuống dưới chân gã, nhưng vẫn lửa giận ngút trời chửi mắng, máy móc lặp lại một câu:
- Ta muốn giết ngươi!!!
Càng đáng sợ hơn là máu thịt của Đông Dương Phong Tiêu và Thanh Bức Ma Dực Cửu Anh bỗng nhiên lại gắn vào nhau.
Da đầu Lý Thiên Mệnh tê dại:
- Huỳnh Hỏa, đốt chúng nó!
Hắn không tin bị đốt thành tro rồi mà chúng nó vẫn có thể chết rồi sống lại.
Tiểu Phượng Hoàng tràn trề niềm tin phun ra thần thông Lục Đạo Hỏa Liên:
- Vậy mới đúng, lão đại chuyên nghiệp như ta nên làm công tác kết thúc chiến thuật, gặt đầu người vào phút cuối, bày ra phong phạm của vương giả.
Luyện Ngục Hỏa hợp thành đóa hoa sen nuốt chửng máu thịt, lửa cháy hừng hực.
Mãi đến cuối cùng đống thịt mất hết.
Nhưng mà . . .
Khi Luyện Ngục Hỏa tắt lửa, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy một thứ ở dưới đất.
Đó là một bãi máu!
Một bãi máu biến hóa trên mặt đất hình thành con số chín.
Sau đó bãi máu này ngưng kết thành quả cầu máu, biến thành thể rắn, tựa như viên hồng ngọc.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Cái này có thể làm hủ tiếu tiết vịt không?
- Đây là máu người!