Nhìn kỹ viên hồng ngọc, bên trong hình như có một gương mặt.
Đó là mặt của Đông Dương Phong Tiêu!
- Ta muốn giết ngươi!
Lý Thiên Mệnh vội lấy ra xa.
- Lam Hoang, tặng cho ngươi!
Hắn ném ra ngoài.
Lam Hoang bỗng hóa cún, lao nhanh như gió, cuối cùng nhảy lên cao, khi nó sắp ngậm viên hồng ngọc thì . . . hai cái đầu va vào nhau.
Rầm!
Bé rùa bự ngã xuống đất.
- Chơi vui!
Bé rùa bự nhảy bật lên, nhặt lấy viên hồng ngọc nhỏ, bắt đầu song long hí châu.
- Kê ca, cùng chơi nào! Ủa, Kê ca đâu rồi?
- Ta bị ngươi đè dẹp lép đây, méo!
Bé rùa bự ngơ ngác hỏi:
- Tại sao hay kêu meo meo thế? Meow chọc vào ai à?
Ba con thú quậy tưng bừng, nhưng Lý Thiên Mệnh thì chìm trong vòng xoáy bí ẩn lớn.
- Tại sao Đông Dương Phong Tiêu có biến hóa như vậy? Chết rồi sống lại? Số chín có ý nghĩa gì? Quả cầu máu có tác dụng gì?
Không ngờ mọi thứ trong thần táng trở nên kỳ dị như vậy.
Tiếp theo . . .
Thật tình cờ, hắn còn gặp Khương Phong Nguyệt.
Mắt Khương Phong Nguyệt màu xám trắng nhìn Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Ngươi giết ThậpTứ ca của ta?
Lý Thiên Mệnh buồn bực hỏi:
- Sao ngươi biết hay vậy?
- Hắn ở trên đỉnh đầu của ngươi.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, một khuôn mặt gần trong gang tấc, mắt trợn to, nước miếng chảy nhễu nhão xuống dưới.
Khuôn mặt kia nói:
- Ta muốn giết ngươi.
- . . . mợ ơi!
Lý Thiên Mệnh vội né sang một bên, nhìn lại hướng đó, thì ra khuôn mặt kia là quả cầu máu biến ra, mới rồi Huỳnh Hỏa còn đậu trên vai hắn ngắm nghía quả cầu.
- Đừng chạy.
Huỳnh Hỏa đã to gan hơn, xoa khuôn mặt đỏ biến trở về quả cầu đỏ, nó nhìn Lý Thiên Mệnh, thở dài nói:
- Người trẻ tuổi, gan bé thế thì về sau làm sao cưới vợ được? Ài.
- . . .
Lý Thiên Mệnh cảm thấy tại sao người hay quỷ đều làm bộ làm tịch hết vậy?
Khương Phong Nguyệt bừng bừng lửa giận:
- Ngươi giết người của thượng cổ hoàng tộc ta, ngươi chết chắc rồi!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Rồi sao nữa?
Vẫn một câu cực kỳ quen thuộc:
- Ta muốn giết ngươi!!!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vậy ta trốn được không?
Đáp án là không.
Bởi vì . . .
Khương Phong Nguyệt lập tức xông lên.
Khương Phong Nguyệt vẫn dùng ba con thú bản mệnh Hắc Thủy Minh Độc Tương Liễu bao vây Lý Thiên Mệnh, không nói không rằng trực tiếp đánh, xuống tay ác.
Thủ đoạn của Khương Phong Nguyệt giống như lần trước đụng độ.
Ban đầu Lý Thiên Mệnh không muốn dây dưa với Khương Phong Nguyệt, nhưng đối phương toàn tung sát chiêu, hoàn toàn không nhường.
Lý Thiên Mệnh bực quá đã đánh trả.
Sau trận tử chiến, hắn tổn hại nặng Khương Phong Nguyệt, giết một con Hắc Thủy Minh Độc Tương Liễu.
- Tạm biệt!
Lý Thiên Mệnh xoay người rời đi.
Kết quả là chưa đi được ba bước, nhìn lại thì Khương Phong Nguyệt chưa chết, cùng ba con Hắc Thủy Minh Độc Tương Liễu gắn vào nhau thành quái vật khổng lồ hai mươi lăm cái đầu.
Huỳnh Hỏa run bắn người, quả cầu máu rơi xuống đất:
- Mợ ơi!
Lý Thiên Mệnh bất đắc dĩ lại cắt miếng quái vật, kêu Huỳnh Hỏa dùng Lục Đạo Hỏa Liên đốt sạch sẽ.
Không nằm ngoài dự đoán, dưới đất đọng một bãi máu hội tụ thành con số mới, tám.
Tiếp theo.
Bãi máu tụ thành quả cầu máu thứ hai rơi vào tay Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh giơ cao quả cầu lên.
Quả nhiên, mặt của Khương Phong Nguyệt ở trong quả cầu, cũng hùng hổ nhìn chính mình, tiếp theo lặp lại câu nói kia: Ta muốn giết ngươi.
Không dứt.
Khương Phi Linh hỏi:
- Chín và tám có ý nghĩa gì? Là liên tục giảm bớt sao?
- Đúng rồi, sớm muộn gì sẽ biến thành ba, hai, một.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Chẳng lẽ kêu ta giết chín người?
Đối với tất cả chuyện này, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói:
Khiến người da đầu tê dại.
Ba ngày sau.
Lý Thiên Mệnh đã bị lạc choáng váng.
Con đường phía trước không ngừng mở rộng chi nhánh, trong ba ngày này hắn đã gặp hơn nghìn nhánh rẽ, mãi không có cuối.
- Thượng cổ thần táng này rốt cuộc lớn đến mức nào?
Tro bụi dưới đất dày ít nhất 3cm, hễ có ai đi qua thì sẽ để lại dấu vết, dù Thiên Chi Thánh cảnh bay qua thì tro bụi cũng sẽ có dấu sóng gợn nhẹ.
Nhưng ba ngày qua Lý Thiên Mệnh đi khắp các đường hầm, tro bụi nguyên vẹn không bị ai đạp lên.
- Đây là một mê cung lòng đất không có tận cùng sao?
Trong không gian kín như vậy, cảm giác sớm muộn gì sẽ bị buộc điên.
Còn về tiếng bước chân thì lúc có lúc không, Lý Thiên Mệnh rất cảnh giác, cơ bản hai con mắt nhìn đằng trước, một con mắt ngó phía sau.
Cứ như thế qua ba ngày, hình như không phát sinh chuyện khác.
Ngay lúc này.
Lý Thiên Mệnh nghe thấy phía trước vang tiếng nổ lớn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Rõ ràng là tiếng đánh nhau, tiếng cự thú gầm rống.
Hiển nhiên âm thanh này có âm hiệu nhiều phía, phải là mấy cái đầu cùng phát ra một âm thanh thì mới có hiệu quả như vậy.
Điều này nói lên cự thú này là Cửu Anh hoặc là Tương Liễu.
Âm thanh của Tương Liễu the thé hơn, nghĩa là con này là Cửu Anh.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát vỗ Thiên Chi Dực bay vọt tới trước.
Dọc đường đi ba lần gặp lối rẽ, Lý Thiên Mệnh dựa vào âm thanh phán đoán phương hướng, khi hắn quẹo qua đường hầm cuối cùng thì giật mình trông thấy đằng trước có người đang chiến đấu.
Trong đó có một thiếu niên tóc đen mắt đỏ hấp dẫn chú ý của Lý Thiên Mệnh.
Thiếu niên đang chạy trốn, tránh né tổn thương trí mạng.
Y là Dạ Lăng Phong!
Lý Thiên Mệnh vội hét to một tiếng:
- Tiểu Phong, qua bên này!
Lý Thiên Mệnh xông lên với tốc độ siêu nhanh.
Trong quá trình, Khương Phi Linh thậm chí sử dụng trường thời gian giúp Lý Thiên Mệnh tăng tốc.
Vù vù vù vù vù!
Dạ Lăng Phong nghe thấy âm thanh, đột nhiên quay lại, đôi mắt đỏ thẫm giao nhau với ánh mắt của Lý Thiên Mệnh.
Lần này tuyệt không phải ảo giác, mà là người thật ở ngay trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Vậy thì ai là kẻ truy sát Dạ Lăng Phong?
Có một khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh còn tưởng là Đông Dương Phong Trần.
Dù sao đối phương cũng mặc trường bào màu vàng đen, dáng người tương tự Đông Dương Phong Trần.
Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, khuôn mặt của người này tuấn tú hơn một chút, không có nửa bên mặt đen, cho nên càng ngọc thụ lâm phong, động tác tiêu sái.
Khương Phi Linh vội nói:
- Hắn là Thập hoàng tử Đông Dương Vân Dật, cảnh giới Thiên Thánh cảnh đệ nhất trọng, thú bản mệnh là Hoàng Kim Lôi Ngục Cửu Anh, là Ngự Thú Sư song sinh.
Sau tiệc pháo hoa, Lý Thiên Mệnh lo tu luyện Bất Diệt Kiếm Thể, Khương Phi Linh thì tìm hiểu tình huống đại khái của ba mươi người trong danh sách thượng cổ thần táng.
Đông Dương Vân Dật cũng là nhi tử của Dục Đế, nhỏ hơn Đông Dương Phong Trần chưa đầy ba tháng, có thể thành tựu Thiên Chi Thánh cảnh trước năm ba mươi tuổi thì đều không phải hạng người tầm thường, dù ở trong Thiên Bảng của Thập Phương Đạo Cung cũng dư sức xếp vào tốp mười.
Đông Dương Vân Dật đang truy sát Dạ Lăng Phong.
Dạ Lăng Phong chạy trốn tới chỗ Lý Thiên Mệnh, hai con thú bản mệnh Hoàng Kim Lôi Ngục Cửu Anh của Đông Dương Vân Dật trên người quấn quanh tia chớp màu vàng, tốc độ nhanh nhẹn như tia chớp vụt qua, chúng nó không ngừng chém ra lôi đình màu vàng xé rách không khí, bắn ra.
Hai con thú bản mệnh đều có bảy cái đầu, hơn nữa đều là Thiên Chi Thánh cảnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Có một ít tia chớp màu vàng quấn quanh người Dạ Lăng Phong, khiến y cau mày. Lôi đình kia dễ dàng xé rách thịt, thậm chí chui vào nội tạng.
Càng khó chơi hơn là . . .
Đông Dương Vân Dật cầm cung tên màu vàng nhắm vào lưng Dạ Lăng Phong, đột nhiên bắn tên, mũi tên rời dây cung hóa thành lôi đình hoàng kim càng hung mãnh chớp mắt bắn tới.
Mắt thấy Dạ Lăng Phong sắp bị bắn trúng, Lý Thiên Mệnh từ bên cạnh lao ra, Đông Hoàng Kiếm chém vào mũi tên đang bay nhanh.
Keng!
Một tiếng ma sát chát chúa vang lên.
Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh chém mũi tên bay lệch hướng cạ vào vách tường, tia lửa chói mắt bắn ra, sau đó rớt xuống đất.
Rõ ràng, mũi tên này không để lại vết hằn trên vách tường.
Khi Đông Dương Vân Dật nhìn thấy Lý Thiên Mệnh thì nhếch môi cười:
- Mua một tặng một?