Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 699 - Chương 699 - Người Không Có Tôn Nghiêm

Chương 699 - Người không có tôn nghiêm
Chương 699 - Người không có tôn nghiêm

Đông Dương Vân Dật vươn tay chộp, một vũ khí năm mươi sợi thánh thiên văn tên Cực Quang Thương Tiễn bay về tay gã, đặt trên dây Kinh Lôi Huyền Cung.

Đông Dương Vân Dật kéo mạnh, cung tên bị kéo căng ra.

Vẻ mặt Đông Dương Vân Dật âm trầm lạnh lùng nói:

- Lý Thiên Mệnh, Dạ Lăng Phong, hôm nay không ai chạy thoát được. Lấy đầu của các ngươi là công lớn, chờ công lao này thuộc về ta thì có thể sửa đổi vận mệnh của ta. Cho nên, các ngươi chết chắc rồi!

Khi nói chuyện Đông Dương Vân Dật đã đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, hai con Hoàng Kim Lôi Ngục Cửu Anh tách ra chặn các phương hướng của hai người.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ngươi có sao không?

Dạ Lăng Phong trả lời:

- Chút vết thương nhỏ, không sao.

Sắc mặt của Dạ Lăng Phong hơi trắng, kêu y là Địa Thánh cảnh đệ thất trọng đối phó tồn tại Thiên Chi Thánh cảnh thì quả thực là làm khó y.

Lý Thiên Mệnh kiểm tra một chút, người trước mắt đúng là Dạ Lăng Phong, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hình ảnh Dạ Lăng Phong bị Đông Dương Phong Trần truy sát là giả.

Điều này nói lên ảo ảnh trong thần táng đạt đến trình độ không thể tưởng tượng, Động Tất Chi Nhãn của Lý Thiên Mệnh cũng bị lừa gạt.

Đông Dương Vân Dật nheo mắt hỏi:

- Các ngươi xem ta như vô hình?

Cực Quang Thương Tiễn trên Kinh Lôi Huyền Cung chỉ hướng đầu của Dạ Lăng Phong, tên bỗng bắn ra.

Hai con Hoàng Kim Lôi Ngục Cửu Anh ở bên cạnh Đông Dương Vân Dật bỗng bắn ra tia chớp, hai con cộng lại có mười bốn cái đầu hội tụ lôi đình màu vàng đột nhiên bùng nổ.

Thần thông Linh Nguyên: Lôi Đình Luyện Ngục!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cực Quang Thương Tiễn xen lẫn trong Lôi Đình Luyện Ngục ập hướng hai người Lý Thiên Mệnh, mũi tên này tuyệt đối là một kích trí mạng.

Lý Thiên Mệnh vội vàng đẩy ra Dạ Lăng Phong, vào phút chỉ mành treo chuông, hắn cầm Đông Hoàng Kiếm, hai tay chém xuống.

Bất Diệt Kiếm Khí cộng thêm uy lực của Thần Tiêu đệ tứ kiếm bùng nổ.

Đường kiếm kia nhanh như tia chớp, Động Tất Chi Nhãn giúp Lý Thiên Mệnh tìm được vị trí của Cực Quang Thương Tiễn.

Keng!

Lực lượng cuồng bạo, Cực Quang Thương Tiễn hùng dũng của đối phương chấn bay Lý Thiên Mệnh, Đông Hoàng Kiếm suýt rời tay.

Lý Thiên Mệnh đã biết:

- Thiên Chi Thánh cảnh, sinh mệnh một lần nữa lột xác, không ngờ mạnh như vậy.

Uy lực mũi tên của đối phương khiến hắn khó mà ngăn cản.

Hơn nữa, đối phương chắc chắn còn có thủ đoạn khác nên mới không kiêng nể gì như vậy.

Trong nháy mắt, Cực Quang Thương Tiễn bay về tay Đông Dương Vân Dật.

Đông Dương Vân Dật lạnh lùng cười:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi quá yếu, ngươi có thể đỡ một mũi tên nhưng có thể đỡ được vạn mũi tên của ta không?

Đông Dương Vân Dật hội tụ lực lượng Thiên Chi Thánh cảnh, Kinh Lôi Huyền Cung lại bùng nổ, hai con thú bản mệnh của gã đã xông đến trước mắt, Lôi Đình Luyện Ngục rợp trời giáng xuống.

Lý Thiên Mệnh lập tức ra quyết định:

- Đi!

Lý Thiên Mệnh rất rõ ràng, hắn có thể đè ép thượng cổ hoàng tộc trong tiệc pháo hoa là vì đối thủ không phải Thiên Chi Thánh cảnh.

Từ Địa Thánh đến Thiên Thánh là một bước lớn, hôm nay cố chết cố sống đánh không được ích gì, Đông Dương Vân Dật mạnh hơn nhóm Khương Phong Nguyệt không chỉ một cấp bậc.

Vù vù vù vù vù!

Thiên Kiếp Thần Lôi Tiễn Pháp bùng nổ, từng luồng sát khí trí mạng bão táp ập đến.

Lý Thiên Mệnh lập tức lấy ra một quyển thiên văn thư.

Đây là Mê Hồn Trận Thư.

Thiên văn thư nhị tinh có giá trị trên vạn, nhưng Lý Thiên Mệnh sử dụng tùy ý.

Khi thiên văn thư bị dẫn động, một luồng khói đặc trắng thoáng chốc lan tràn, bao phủ mảng lớn phạm vi bốn phía trong thiên địa màu trắng, đối thủ biến mất trong mắt Đông Dương Vân Dật.

Giọng nói âm trầm lạnh lùng của Đông Dương Vân Dật văng vẳng trong khói trắng:

- Lý Thiên Mệnh, nhìn như ngươi vênh váo nhưng thật ra là ỷ vào có Thập Phương Đạo Cung bảo hộ nên mới dám kiêu ngạo. Hiện tại không có Đạo Cung che chở thì ngươi là chuột chạy qua đường, bất cứ ai trong thượng cổ hoàng tộc chúng ta đều có thể lấy mạng chó của ngươi. Hiện tại ngươi có thể chạy thoát, nhưng ngươi chỉ có ba quyển Mê Hồn Trận Thư, ta chờ xem ngươi có thể chạy bao nhiêu lần!

Trước khi vào thần táng bị kiểm tra vật phẩm, mọi người cơ bản biết người khác mang theo cái gì.

Lý Thiên Mệnh là Thần Văn Sư, chắc chắn bọn họ sẽ nhìn kỹ hơn.

Đông Dương Vân Dật cười nhạo châm chọc:

- Nếu đã biết mình hèn nhát, chỉ biết chật vật chạy trốn, làm người yếu đuối, rùa đen rút đầu thì lúc trước cần gì đánh bóng mình trông có vẻ gan to bằng trời? Nếu ngươi thu mình một chút thì còn có một cơ may sống, chứ không phải như hiện tại chỉ dám chạy trối chết.

Hiệu dụng của Mê Hồn Trận Thư qua đi, Đông Dương Vân Dật vẫn không thể giữ lại Lý Thiên Mệnh.

Đông Dương Vân Dật lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:

- Người không có tôn nghiêm đúng là hạ tiện.

. . .

Một khắc đồng hồ sau.

Lý Thiên Mệnh không nghe động tĩnh gì từ sau lưng nữa bèn cùng Dạ Lăng Phong dừng lại.

Trong thần táng yên tĩnh, có thể nghe tiếng hít thở của bọn họ.

Lý Thiên Mệnh ném một quyển Mê Hồn Trận Thư cho Dạ Lăng Phong, nói:

- Này, cho ngươi một quyển, vào phút mấu chốt có thể giữ một mạng.

Dạ Lăng Phong không dám lấy:

- Chẳng phải ngươi chỉ còn lại hai quyển?

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Như thế nào? Ngươi muốn lấy quyển khác luôn?

Dạ Lăng Phong đành nhận lấy:

- Đương nhiên không phải.

Lý Thiên Mệnh mang Dạ Lăng Phong đi, vừa trò chuyện:

- Nhiều người như vậy ở trong này, không ngờ gặp ngươi, nào, nói cho ta nghe chuyện phát sinh mấy ngày nay của ngươi đi.

Lý Thiên Mệnh được biết sau khi Dạ Lăng Phong đi vào thì cũng ra khỏi nhà đá gạch xanh, mới bước ra ngoài thì cánh cửa khép lại, y đành mờ mịt đi trong mê cung lòng đất này.

Ba ngày qua, trừ sau lưng ngẫu nhiên vang tiếng bước chân thì hình như không có gì khác.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Sau đó ngươi đụng phải Đông Dương Vân Dật?

Trong mắt Dạ Lăng Phong tràn ngập sát khí:

- Đúng vậy, hắn vừa thấy mặt liền ra tay, ta đã chạy một lúc, hết cách, ta không đánh lại Thiên Chi Thánh cảnh, chứ không thì đã giết hắn. Thiên Mệnh ca, ta chưa giết thượng cổ hoàng tộc, đặc biệt là nhi tử của Dục Đế nên rất muốn thử một lần. Thật nhiều người đã sốt ruột, muốn ta báo thù rửa hận.

Dạ Lăng Phong nói nhiều người ý là đồng bào Nhiên Hồn tộc trong linh hồn của y.

Dù trí nhớ của Dạ Lăng Phong không rõ ràng nhưng luôn có người nhắc nhở y.

- Không gấp, sẽ có cơ hội.

Lý Thiên Mệnh đã giết Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt, nhưng khắp nơi lộ ra kỳ dị, hắn không biết hai người này bị gì.

Nay trông thấy Dạ Lăng Phong tay chân lành lặn thì hắn cũng nhẹ lòng.

- Đi!

Bọn họ đổi phương hướng, tiếp tục đi tới trước.

Dạ Lăng Phong buồn rầu nói:

- Thiên Mệnh ca, thực lực của chúng ta bây giờ hình như không làm được gì, ở trong mộ chôn này chỉ xếp hạng lớp giữa trở xuống, đặc biệt là ta.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Mộ chôn mở ra sẽ kéo dài một lúc, chúng ta vẫn có cơ hội. Vấn đề khó khăn hiện giờ là xung quanh quá kỳ dị, không có điều kiện tu hành.

- Ừm!

Muốn làm chút gì trong thần táng thì phải biến mạnh.

Lý Thiên Mệnh nghe rõ từng câu châm chọc của Đông Dương Vân Dật.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nói:

- Nhóm Đông Dương Phong Trần xem huynh đệ chúng ta như thịt nằm trên thớt, mặc kệ bọn họ xâm lược.

Dạ Lăng Phong nói:

- Ta muốn giết thượng cổ hoàng tộc.

Trong người y khao khát mãnh liệt, đáng tiếc thực lực không cho phép.

Hai người cùng nhau không ngừng tiến lên, mỗi đường hầm đều có nhà đá gạch xanh, nhưng bọn họ không đến gần.

Qua một lúc.

Lý Thiên Mệnh ngừng bước chân:

- Đường hầm này có kết giới thiên văn ngăn trở.

Trước mắt Lý Thiên Mệnh lại xuất hiện một kết giới thần táng, khá ẩn khuất, nếu không đến gần sẽ không phát hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment