Đây là kết giới thiên văn thứ hai mà Lý Thiên Mệnh gặp.
- Tiểu Phong, theo kịp.
Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay hắc ám mở đường, kêu Dạ Lăng Phong theo sát mình, giao cho y nhiệm vụ cảnh giác phía sau mình.
Lý Thiên Mệnh nhớ lần trước trừ bỏ kết giới thiên văn làm hắn thấy Dạ Lăng Phong bị Đông Dương Phong Trần truy sát ở bên trong, đáng sợ hơn nữa là phía sau mình bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.
Lần này Lý Thiên Mệnh định để Dạ Lăng Phong xem kỹ có bóng đen nào không.
Thời gian trôi qua.
Xuyên qua kết giới thiên văn giả, Động Tất Chi Nhãn của Lý Thiên Mệnh lại nhìn thấy hình ảnh kỳ dị.
Hình ảnh đó là . . .
Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y thân mật nồng nhiệt trong mộ chôn, họ quấn lấy nhau mà không hay biết có mười mấy thượng cổ hoàng tộc, bao gồm Đông Dương Phong Trần đang đến gần.
Đám người thành thế bao vây, mắt long lên sòng sọc, tựa như dã thú.
Xoẹt!
Ngay lúc này, kết giới thiên văn bị phá, Lý Thiên Mệnh một tay túm cổ áo Dạ Lăng Phong kéo vào trong.
Chớp mắt, mọi thứ trước mắt thiên biến vạn hóa.
Khi Lý Thiên Mệnh đứng lại, hắn phát hiện vị trí mình đứng là một cung điện phong kín.
Cung điện rất lớn, không có cửa cái, không có cửa sổ, chỉ có kết giới thiên văn như sóng nước ở dưới đất.
Vừa rồi Lý Thiên Mệnh từ nơi này lên trên, chỉ có cánh tay hắc ám mới xé rách loại kết giới thần táng này được.
Khi thấy rõ ràng mọi thứ trong cung điện, Dạ Lăng Phong không kiềm được bật thốt:
- Ôi!
Lý Thiên Mệnh quét mắt qua:
- Sao vậy?
Lý Thiên Mệnh phát hiện trên sàn cung điện này lót lớp phấn huỳnh quang, nhưng bị tro bụi phủ lên.
Hắn đang đạp trên lớp tro bụi này, xoay nhẹ chân, không ngờ phấn huỳnh quang dưới lớp bụi bỗng lóe sáng, phát ra linh khí thiên địa bàng bạc.
Trước đó, linh khí trong mộ chôn mỏng manh đến mức cơ bản không cách nào tu hành, chỉ có thể bổ sung chút ít tiêu hao trong chiến đấu.
Hiện giờ có linh khí thiên địa đậm đặc ập vào mặt.
Lý Thiên Mệnh dùng nước do Lam Hoang phun ra gom tro bụi lại, tẩy sạch nền đất.
Xuất hiện trước mắt bọn họ là vô số đá quý to cỡ hạt gạo.
Dạ Lăng Phong kích động nói:
- Là thánh tinh!
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười:
- Số lượng ít nhất cỡ trăm vạn, chúng ta giàu rồi!
Hắn cảnh giác nhìn bốn phía.
Trong cung điện phong kín này chỉ có một lối ra kết giới thiên văn, ngoài ra ngay đằng trước có một căn nhà đá gạch xanh cao to.
Thể tích căn nhà đá to gấp mười lần cái khác, cửa gỗ cũng lớn rất nhiều, nhưng cực kỳ rách nát, mặt trên đầy lỗ sâu gặm, cảm giác chạm nhẹ là cửa gỗ sẽ nát.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cất thánh tinh vào trước đã, chia nhau mỗi người một nửa.
Lý Thiên Mệnh tin tưởng thần táng tồn tại mấy vạn năm, cung điện nơi bọn họ đứng chắc chắn chưa từng có người tới, nếu không thì đống thánh tinh này đã mất từ lâu.
Sau đó Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong cùng nhau thu gom, một người hơn năm mươi vạn thánh tinh, đủ cho bọn họ tu hành thời gian dài.
- Ta đi qua xem thử.
Lý Thiên Mệnh đi tới trước căn nhà đá gạch xanh, chạm vào cửa gỗ mục nát.
Cánh cửa vốn nên bị chạm nhẹ liền vỡ vụn thế mà siêu cứng, ít nhất Lý Thiên Mệnh không chọt thủng được.
Hắn an tâm.
Lý Thiên Mệnh quay ngược về chỗ lối ra kết giới thiên văn, quan sát bốn phía, nói:
- Tiểu Phong, chúng ta không vội ra ngoài.
- Tại sao vậy?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Mục đích chúng ta vào thần táng là để sống sót ra ngoài, không trông chờ vào lấy được gì ở đây. Phỏng chừng người khác không vào đây được, tạm thời khá an toàn, ta cũng không cần lo lắng ngươi ở bên ngoài bị giết. Đã vậy thì chẳng bằng bế quan tại đây, ngồi chờ thần táng mở cửa.
Mắt Dạ Lăng Phong sáng rực:
- Tốt!
Ít nhất người khác không có hoàn cảnh an toàn như vậy.
Lý Thiên Mệnh biết, tồn tại kia dẫn mình đến đây, vậy mình muốn ở yên tại chỗ chờ thần táng mở cửa rồi đi về là điều không thể nào.
Nhưng đối phương không gấp gáp thì hắn chẳng cần vội vàng làm chi.
Hắn có đầy đủ kiên nhẫn ở lại đây, yên lặng theo dõi kỳ biến.
. . .
Dạ Lăng Phong tu hành thuộc loại nhỏ mà có võ.
Y người đông thế mạnh, chỉ cần có thánh tinh là đủ.
Tám vạn tộc hồn cùng nhau tham ngộ, dung hội quán thông, cảnh giới tiến bộ siêu nhanh là thiên phú mạnh nhất của Dạ Lăng Phong.
Lý Thiên Mệnh học nhiều mà lộn xộn, hắn phải dựa vào bản thân từng bước một lĩnh hội Thiên Ý Đế Hoàng từ Đông Hoàng Kiếm, đi phong phú Thiên Ý trưởng thành rồi mới kéo theo Địa Chi Thánh cảnh lớn lên.
Trong không gian bên trong Đông Hoàng Kiếm, cánh cửa màu vàng nhạt và đen nhạt mở rộng, thiên văn màu đen và màu vàng hội tụ lại.
Cánh tay hắc ám thức tỉnh kéo gần khoảng cách giữa Lý Thiên Mệnh và những hoa văn thiên văn, khiến hắn cảm thụ sâu hơn về Thiên Ý Đế Hoàng.
- Càn Đế băng hà, hoàng tử tay chân tương tàn, dân chúng Thần Đô vì vậy mà gặp vạ lây, thậm chí lan đến tông môn chín cảnh vực.
Muốn tu thành vạn cổ đệ nhất chính đạo, thông ngộ Thiên Ý Đế Hoàng, những gì trải qua xung quanh đều mang đến ý nghĩ mới cho Lý Thiên Mệnh, khiến hắn nghĩ lại, suy ngẫm, do đó đi tìm đường Đế Hoàng của riêng mình.
Trừ Thiên Ý Đế Hoàng ra, còn lại Bất Diệt Kiếm Thể.
Lý Thiên Mệnh mang theo Không Minh Giới Thạch đi ra, có thể tùy tiện dẫn ra Bất Diệt Kiếm Khí, dung hợp hấp thu.
Lúc rèn tạo Bất Diệt Kiếm Thể may mắn có Huỳnh Hỏa theo cùng, hai bên cạnh tranh với nhau, cậy mạnh với nhau, như vậy không đến mức khô khan vô vị.
Một người một chim rèn Bất Diệt Kiếm Thể, theo thời gian trôi qua họ liên tục biến mạnh.
Đương nhiên, trong quá trình không thể tránh khỏi ‘hòa âm’.
Thế là Dạ Lăng Phong phải tự động che chắn tiếng la của cả hai, nếu không sẽ ồn muốn nổ óc.
May mắn ở trong cung điện, nếu la to ở bên ngoài thì không biết sẽ dẫn bao nhiêu người đến.
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt, Lý Thiên Mệnh ở trong cung điện này đã hai mươi ngày.
Trong chốn nguy hiểm này có nhiều thánh tinh vận chuyển nên tiến triển của Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong khá suôn sẻ.
Hôm nay, cả hai đều bước lên một trọng.
Lý Thiên Mệnh đến Địa Thánh cảnh đệ ngũ trọng, Dạ Lăng Phong tới Địa Thánh cảnh đệ bát trọng.
- Đệ ngũ trọng, có Linh Nhi trợ giúp, cộng thêm huyết mạch của nhóm Huỳnh Hỏa lột xác nhiều, không biết có thể giao phong với Thiên Chi Thánh cảnh không?
Dù sao đối phương vượt qua đại cảnh giới, Thiên Chi Thánh cảnh xác thực cao hơn Địa Thánh đỉnh một cấp bậc, tăng thọ nguyên thêm một trăm năm là biết dữ dội thế nào rồi.
Lần trước Đông Dương Vân Dật ra tay, thực lực đè ép để lại ấn tượng sâu sắc trong Lý Thiên Mệnh.
So sánh với Đông Dương Vân Dật tựa như thau nước lạnh đổ xuống đầu Lý Thiên Mệnh, khiến hắn nhận thức yếu kém của bản thân.
Trừ đột phá về cảnh giới ra, số lượng Bất Diệt Kiếm Khí trên người Lý Thiên Mệnh đã hơn sáu trăm, Huỳnh Hỏa thì có ba trăm năm mươi Bất Diệt Kiếm Khí.
Tất cả đều nhờ vào chịu khổ và kiên trì đổi lấy.
Hiện tại toàn thân còn đang đau nhức đây.