Dạ Lăng Phong hỏi:
- Ra ngoài được chưa?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Không ra ngoài, trừ phi thần táng mở cửa cho chúng ta đi.
Lý Thiên Mệnh biết ý tưởng này rất lạc quan, nhưng hắn càng không muốn để Khương Phi Linh dấn thân vào nguy hiểm.
Vị kia còn chưa ra thì trong lòng Lý Thiên Mệnh không yên ổn.
Ngay lúc này . . .
Răng rắc! Răng rắc!!
Trong cung điện bỗng vang tiếng ma sát chói tai, giống như tiếng khúc gỗ ma sát, khiến người nghe không thoải mái chút nào.
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, ngơ ngẩn.
Cánh cửa gỗ của căn nhà đá gạch xanh duy nhất trong cung điện từ từ mở ra.
Một hơi thở khiến người rợn tóc gáy phát ra từ căn nhà đó, dường như có ma quỷ đoạt mệnh đứng đằng sau cánh cửa.
Lý Thiên Mệnh đổ mồ hôi lạnh, lập tức phản ứng lại:
- Chạy mau!
Lý Thiên Mệnh dùng tốc độ nhanh nhất xé rách kết giới thiên văn.
Vì đã xé rách một lần nên lần này tốc độ rất nhanh, vừa xé mở khe hở, Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong trực tiếp lăn ra ngoài.
Vào phút cuối cùng, từ trong cửa gỗ truyền ra tiếng nói:
- Ta muốn giết ngươi!
Vèo!
Khi bọn họ lao ra kết giới thiên văn thì tất cả áp lực trí mạng mới biến mất, nhưng cảm giác khủng bố kia vẫn khiến người đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong liếc nhau, thấy mặt đối phương không còn chút máu.
Lý Thiên Mệnh cười gượng nói:
- Ha ha, đúng là gặp quỷ.
Lý Thiên Mệnh phát hiện trở lại đường hầm lúc trước, nhưng tro bụi trước mắt không có dấu chân.
Có thật nhiều chuyện lạ, đây là một nơi hoàn toàn không có logic, căn bản không có biện pháp ngẫm nghĩ.
Lý Thiên Mệnh lấy ra Đông Hoàng Kiếm, dùng hết tất cả lực lượng chém ra một vết hằn màu trắng trên vách tường bên trái.
Binh khí khác tuyệt đối không làm được hiệu quả như vậy.
- Thiên Mệnh ca, ngươi làm gì vậy?
- Làm dấu hiệu, để khỏi phải sơ sẩy đi vào đây, lỡ bước vào tòa cung điện kia lần nữa.
Có lẽ quái vật từ nhà đá gạch xanh trong cung điện đã bò ra ngoài, nếu còn bước chân vào cung điện thì tàn đời.
- Đi!
Hai người cùng nhau đi trong tối, dần ẩn vào bóng tối.
. . .
Năm ngày sau.
Dạ Lăng Phong đi ở đằng trước bỗng kêu lên:
- Thiên Mệnh ca, có kiến!
Lý Thiên Mệnh bước tới trước, phía trước có một lối rẽ, bên trái đi thông lối rẽ bên phải, dưới đất bò rậm rạp thứ màu đen.
Lý Thiên Mệnh lại gần nhìn, quả nhiên là kiến.
Lý Thiên Mệnh ôm nghi hoặc nhặt một con kiến lên:
- Trong thần táng có vật sống?
Nhìn kỹ thì con kiến này không phải Thánh Ma Thú, hơi giống kiến trong Chu Tước quốc, trừ kích cỡ to hơn một chút thì không có gì đặc biệt.
Nhưng khi Lý Thiên Mệnh bóp nhẹ thì con kiến biến thành một giọt máu.
- . . .!
Lý Thiên Mệnh giẫm chân lên, mấy trăm con kiến dưới chân hắn sau khi bị nghiền nát thì toàn bộ hóa thành vết máu.
- Đây không phải kiến thật sự mà là máu tươi biến ra.
Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn nhìn hồi lâu, kiến vẫn là kiến, chỉ cần không bóp chết thì nó sẽ không biến thành giọt máu.
Khương Phi Linh nói:
- Không thể tưởng tượng được.
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Những con kiến này bò đi đâu vậy?
- Đi theo xem.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn sâu trong đường hầm, sau đó cùng Dạ Lăng Phong cảnh giác tiến lên.
Không ngờ hàng kiến dài như vậy, bọn họ đi một canh giờ vẫn chưa thấy cuối.
Nhưng mà . . .
Phía trước bỗng bay tới mùi máu tươi.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong liếc nhau, lặng lẽ bước chậm lại.
Đằng trước dường như là một ngã tư đường.
Hai con đường giao nhau tại đây.
Mơ hồ có thể trông thấy hai người nằm ở vị trí giao lộ.
Lý Thiên Mệnh đến gần, dùng Động Tất Chi Nhãn xem.
- Tiểu Trúc, Y Y tỷ!
Lý Thiên Mệnh thay đổi sắc mặt, vội chạy lại.
Khi Lý Thiên Mệnh đến gần, Khương Phi Linh hét lên.
Đây là hai xác chết!
Tai mắt mũi miệng trống hoác, máu thịt trên người biến mất sạch, chỉ còn lại xương và da.
Hiện tại làn da căng phồng giữ được hình dáng người là vì đàn kiến bò lổm nhổm.
Dưới lớp da xác chết chồng chất mấy chục vạn con kiến, chúng nó không phải yên lặng, mà là không ngừng bò, có thể trông thấy kiến bò từ tai mắt mũi miệng.
Thực hiển nhiên, bọn họ đã chết cứng ngắc.
Từ vẻ ngoài và trang phục thì đoán được bọn họ là Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y.
Hình ảnh này xác thực rất thê thảm, dữ tợn, đặc biệt là đối với nữ giới thì tựa như ác mộng.
Dạ dày Lý Thiên Mệnh quặn thắt.
Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi, trong mắt đầy tơ máu.
Từ tình huống của nhóm Đông Dương Phong Tiêu, Lý Thiên Mệnh tự nhủ lòng rằng đây tuyệt đối không phải sự thật.
Nhưng lỡ là thật thì sao?
Lý Thiên Mệnh rất khó chịu.
Bạch Tiểu Trúc, Tư Đồ Y Yđã chết? Xác bị ăn sạch?
Nếu vậy thì thú bản mệnh của họ đâu?
Ít nhất Lý Thiên Mệnh không thấy thú bản mệnh ở quanh đây.
Dạ Lăng Phong hỏi, giọng hơi khàn:
- Bọn họ chết thật rồi sao?
- Chưa chắc, đừng tin tưởng những gì mình trông thấy.
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, cũng tiện thể an ủi Dạ Lăng Phong.
Lý Thiên Mệnh khó mà chịu đựng hai vị ca ca tỷ tỷ gặp kết cục như vậy.
Trong một chốc Lý Thiên Mệnh hít thở nặng nhọc, trở nên táo bạo.
Cộp cộp cộp!
Ngay lúc này, phía trước bỗng vang tiếng bước chân.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong ngước đầu lên xem, hai bóng người đi ra từ bóng ma tối đen phía trước, đụng độ ngay mặt nhóm Lý Thiên Mệnh.
Đối phương hét lên, trong giọng nói chất chứa vui sướng bất ngờ:
- Lại là các ngươi!
Đúng vậy, là Đông Dương Vân Dật.
Bên cạnh gã còn có một nam nhân mặc áo tím.
Gã là nhi tử thứ mười của Dục Đế, Thập Nhị hoàng tử đương kim, tên Đông Dương Tử Chân, cùng phụ khác mẫu với Đông Dương Vân Dật.
Đông Dương Tử Chân nhỏ hơn Đông Dương Vân Dật một tuổi, nhưng tu hành đến Thiên Thánh cảnh đệ nhất trọng, có thể ngự không phi hành.
Một Thập hoàng tử, một Thập Nhị hoàng tử, đều mạnh hơn Đông Dương Phong Tiêu, hai người nháy mắt khóa chặt Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong, lao nhanh lên.
Khi bọn họ trông thấy hai xác chết nằm dưới đất thì giật nảy mình, vì bọn họ cũng bị con kiến dẫn đến.
Đông Dương Vân Dật hỏi:
- Bọn họ chết như thế nào?
Đông Dương Tử Chân đáp:
- Có lẽ bị Cửu ca giết.
- Ừm!
Đông Dương Tử Chân nói:
- Cửu ca xuống tay thật mau, nhưng không may mắn bằng chúng ta.
Đông Dương Vân Dật cười khẩy nói:
- Chú ý một chút, có lẽ trong tay bọn họ còn có Mê Hồn Trận Thư, lần trước bị chúng sử dụng Mê Hồn Trận Thư chạy trối chết ở trước mặt ta.
- Nói đến thì buồn cười, đồ hèn mà cứ cố ra vẻ mình ngon lắm. Hiện tại không có người che chở, trừ đánh mất tôn nghiêm chạy trốn ra còn có thể làm gì?
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Thiên Mệnh ca, chạy không?
Dù sao đây là hai Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhất trọng, hai người cộng lại càng khó chơi hơn.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh âm trầm nói:
- Lần này không chạy, chúng ta còn chưa thử uy lực khi hợp tác chiến đấu. Tiểu Phong, đến lúc đó ngươi nghe theo chỉ huy của ta.
Hai xác chết dưới đất và đối thoại của hai người kia khiến Lý Thiên Mệnh không cách nào giữ bình tĩnh.
Trong mắt hắn ngập máu, vốn không giận, nhưng khi hắn híp mắt lại thì sát khí ngút trời.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tránh sang bên cạnh một chút, đừng đụng vào bọn họ.
Lý Thiên Mệnh nói bọn họ ý chỉ Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y.
Khi Lý Thiên Mệnh, Dạ Lăng Phong nhanh chóng quẹo vào một đường hầm thì hai hoàng tử thượng cổ hoàng tộc còn tưởng đâu họ định chạy trốn.
- Đuổi theo!
- Lý Thiên Mệnh, lấy ra dũng khí của ngươi lúc quyết chiến Địa Bảng, đừng để chúng ta coi thường!
- Ngươi và phụ thân Lý Mộ Dương của ngươi đều là chó, chỉ biết kẹp đuôi chạy trốn, ha ha ha ha ha ha!
Hai người vì giữ chân người mà cái gì cũng dám nói.
Dù sao ai mà không biết giải quyết Lý Thiên Mệnh là công lao lớn?
Nhưng mà . . .
Lý Thiên Mệnh trốn không lâu sau chợt dừng bước, quay đầu dùng ánh mắt tràn đầy sát khí quét qua hai người.
Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y còn nằm phía sau nhóm Đông Dương Vân Dật, Lý Thiên Mệnh liên tục thụt lùi đến khoảng cách hơn hai nghìn thước.
Đông Dương Vân Dật và Đông Dương Tử Chân đã sấn tới trước mặt.
Sau lưng là ngõ cụt.
Điều này rất hiếm thấy, lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh trông thấy đường hầm rậm rạp phức tạp này có tận cùng.