Bóng ma chết chóc bao phủ trên đầu, Đông Dương Tử Chân phun ra ngụm máu đen, ngơ ngẩn nhìn Lý Thiên Mệnh ở trước mắt:
- Ngươi sớm muộn gì . . .
Không nói hết câu, kẹt lại ở chữ thứ ba, Đông Dương Tử Chân muốn há mồm nói tiếp nhưng phát hiện cổ họng như bị quấn chặt, không thể phát ra tiếng.
- Ngươi là tên thứ hai!
Dạ Lăng Phong rút ra Nhiên Huyết Phách Kiếm rồi đâm vào không dưới mười lần, mãi tới khi Đông Dương Tử Chân hoàn toàn tắt thở mới thôi.
Bùm!
Xác chết đẫm máu của Đông Dương Tử Chân rơi xuống nước biển, đã chết cứng ngắc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng thả lỏng, rất có thể xác chết biến hóa, giết thú bản mệnh của họ trước đã.
Đây là kinh nghiệm từ lần giết Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt.
- Được!
Hải Linh Thư không kéo dài được lâu hơn, lúc này nước biển dần dần biến mất, ba con thú bản mệnh chịu đựng áp lực lớn thoáng chốc đánh mất ưu thế.
Nhưng Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong từ trên trời giáng xuống.
Khi hai người gia nhập chiến đoàn thì không còn gì để nghi ngờ nữa.
Đông Dương Tử Chân đã chết trận, bốn con thú bản mệnh Cửu Anh không chạy trốn mà càng hung dữ hơn, liều mạng chiến đấu, muốn kéo đối thủ chết chung.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong giúp Meow Meow trước, cùng nhau đối phó hai con Hoàng Kim Lôi Ngục Cửu Anh.
Ba đánh hai, mặc kệ Hoàng Kim Lôi Ngục Cửu Anh hung hãn cỡ nào đều phải chết dưới Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh, Vạn Ma Độc Nha của Meow Meow.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Không bị thương chứ?
- Có!
Meow Meow xoay người lại, chân sau của nó có vài vết máu, có chỗ sâu thấy xương.
Mèo con tội nghiệp nói:
- Vì bảo hộ ngươi mà Meow trả giá cực kỳ đắt, ta xin được nghỉ ngơi một tháng, để dưỡng thương!
- Biến ngay!
Lý Thiên Mệnh nói xong lại cùng Dạ Lăng Phong giải quyết hai con Tử Tiêu Vẫn Hỏa Cửu Anh cuối cùng.
Hỗn chiến đông người là như thế, ai có thể đấu đơn đánh ra ưu thế, hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, khi cân bằng đã bị phá vỡ thì sẽ hình thành đè ép về số người.
Đây chính là đoàn chiến!
Trong trận đoàn chiến này, tổ hợp bom mìn Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong phối hợp siêu hoàn mỹ.
Đương nhiên, ba con thú Huỳnh Hỏa có thể chống đỡ đối thủ trùng kích cũng rất giỏi.
Thú bản mệnh của Thiên Chi Thánh cảnh đúng là rất khó chơi, trên người Lam Hoang có nhiều vết thương, thậm chí sắp bị đốt thành màu đen.
Lý Thiên Mệnh tách bọn họ ra:
- Cẩn thận chút!
Lý Thiên Mệnh đang chờ, đợi xác của nhóm Đông Dương Vân Dật ghép thành quái vật.
Bây giờ chưa xem như thắng, tiếp theo mới là một trận ác chiến.
Kỳ lạ là . . .
Trong bầu không khí yên lặng, đã trôi qua thời gian một khắc đồng hồ.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Tại sao không có động tĩnh?
Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:
- Không biết nữa.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Hai tên lần trước mình giết biến thành quái vật, cuối cùng bị đốt chết thành quả cầu máu mà?
- Đúng rồi.
Vấn đề là Đông Dương Vân Dật và Đông Dương Tử Chân không có biến hóa, trông như bọn họ chết thật rồi.
Bao gồm thú bản mệnh đều không có biến dị gì.
Lý Thiên Mệnh lập tức ra quyết định:
- Nếu vậy thì đi thôi.
Lý Thiên Mệnh cho Meow Meow và Lam Hoang bị thương trở vào không gian bản mệnh, để Thái Nhất Tháp thấm nhuần tĩnh dưỡng. Huỳnh Hỏa thì đậu trên vai hắn, trông Lý Thiên Mệnh như ông chú dắt chim đi dạo.
Thượng cổ thần táng khủng bố mà kỳ dị này khiến Huỳnh Hỏa vừa sợ vừa hào hứng.
Lý Thiên Mệnh rất hiểu tâm tình miễn cưỡng chính mình làm ra vẻ oai phong.
. . .
Lý Thiên Mệnh bước nhanh đến gần xác chết của nhóm Bạch Tiểu Trúc.
Khi hắn đến gần, chợt phát hiện đàn kiến giải tán ngay.
Hai người Bạch Tiểu Trúc chỉ còn lại làn da và bộ xương thoáng chốc xẹp xuống, chỉ còn lớp da người trùm lên xương cốt.
Cảnh tượng này làm Huỳnh Hỏa giật bắn người, chỉ dám ngẩng đầu nhìn trời, mỏ chim va vào nhau lách cách:
- Linh Nhi đừng sợ, thói quen rồi thì thấy không có gì ghê gớm. Đúng thế, Huỳnh Hỏa sẽ bảo hộ ngươi!
Không ai quan tâm nó.
Bởi vì ngay sau đó, da người và thi cốt bỗng nhiên dung hợp thành máu tươi, ngay sau đó biến thành hai con số ở dưới đất.
Sáu và bảy.
Hai chữ số máu hiện ra, nhanh chóng ngưng kết thành quả cầu máu, khi Lý Thiên Mệnh nhặt chúng lên thì phát hiện bên trong có gương mặt của Bạch Tiểu Trúc và Tư Đồ Y Y.
Biểu cảm của bọn họ cứng ngắc, đờ đẫn nhìn Lý Thiên Mệnh.
Vẻ mặt này khiến người da đầu tê dại.
Khương Phi Linh khổ não nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Không nghĩ ra.
Lý Thiên Mệnh cũng rối não:
- Ừ.
- Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt thành quái vật, cuối cùng đổi thành quả cầu máu có số chín và tám. Hai hoàng tử không biến hóa, ngược lại nhóm Y Y tỷ biến thành quả cầu máu?
Khương Phi Linh cảm giác trong chuyện này có gì đó kỳ dị.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có một khác biệt rõ rệt.
- Là gì?
Lý Thiên Mệnh trầm giọng phân tích:
- Lúc Đông Dương Phong Tiêu và Khương Phong Nguyệt xuất hiện rất kỳ dị, lời nói kỳ lạ. Còn Thập hoàng tử và Thập Nhị hoàng tử thì rất chân thực. Ta cảm thấy hai vị trước hoặc là hàng giả hoặc là bị thần táng này cải tạo, hoặc nên nói là người đã chết, thể xác bị thần táng khống chế.
Lý Thiên Mệnh không xác định nhóm Bạch Tiểu Trúc có phải đã chết thật rồi hay chưa, nhưng rất có thể dữ nhiều lành ít.
Khương Phi Linh nói:
- Đại ca, ta nhớ người từng vào thần táng vốn không gặp chuyện kỳ dị như vậy, bọn họ chỉ đi khắp nơi tìm bảo bối, gặp nguy hiểm cùng lắm là một ít linh tai sót lại trong thần táng.
- Đúng rồi, lần này khác biệt về bản chất.
- Có khi nào là vì ta không?
- Rất có thể.
- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Hết cách, đẳng cấp của chúng ta quá thấp, không hiểu được những điều này, chỉ có thể mặc nó bài bố, đi một bước tính một bước.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn bốn phía mộ chôn âm u tĩnh mịch, an tĩnh đến nỗi khiến người thầm hoảng.
- Rồi sẽ có phút giây mọi thứ bị phơi bày.
Mộ chôn mang đến áp lực tâm lý và bóng ma rất lớn, đây là một nơi có thể buộc người thành kẻ điên.
Tồn tại ẩn giấu kia nguy hiểm còn hơn Đông Dương Phong Trần.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không muốn bỏ cuộc.
- Chúng ta cùng nhau, không ai được chết!
Câu này là nói với Khương Phi Linh, với Dạ Lăng Phong, với Huỳnh Hỏa, Meow Meow, Lam Hoang.
Huỳnh Hỏa hắng giọng nói:
- Bình tĩnh nào, người trẻ tuổi, đối thủ mạnh mẽ thật sự sẽ không làm mấy chuyện mập mờ này. Giao cho Kê gia lo!
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời nói:
- Huỳnh Hỏa, lúc bình thường ngươi nói chuyện không đàng hoàng, nhưng câu nói này có đạo lý.
Những kỳ dị này cộng lại có cảm giác cố ra vẻ bí hiểm.
Sở dĩ, sợ cái gì?
Mắt Lý Thiên Mệnh bắn ra tia sáng hung hãn:
- Mặc kệ ngươi là cái gì, đừng để bị ta bắt được cơ hội, tuyệt đối giết chết ngươi!
Lại trôi qua ba ngày.
- Mợ nó, lại là kiến.
Huỳnh Hỏa rảnh rỗi đến mọc nấm, đang thả lỏng thì thấy kiến bò dưới đất làm nó dựng đứng lông chim.
Lý Thiên Mệnh nhặt mấy con lên, bóp mạnh, con kiến lại biến thành giọt máu.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên nhìn, quân đoàn kiến đi về phía sâu trong đường hầm tối tăm.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Lại là thủ đoạn dụ nhiều người đi tới một chỗ mấu chốt? Lần này đích đến sẽ có cái gì? Vẫn là hai bộ xác chết sao?
Dạ Lăng Phong lên tiếng:
- Không biết.
Ba ngày qua, Lý Thiên Mệnh gặp kết giới thần táng khác.
Hắn phá kết giới đi vào, nhưng không tìm được cung điện phong kín giống cái đã gặp, chỉ đến đường hầm khác giống như lần đầu tiên.
Dạ Lăng Phong hỏi:
- Muốn đi xem không?
- Ngươi nghĩ sao?
Dạ Lăng Phong trả lời:
- Ta muốn giết thượng cổ hoàng tộc.
Bên này xuất hiện đàn kiến nghĩa là nơi khác cũng có thể xuất hiện kiến, rất có thể sẽ gặp thượng cổ hoàng tộc.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được, không chừng sẽ gặp người khác, có thể hỏi họ gặp được gì trong thần táng này.
Sau khi quyết định, hai người dọc theo đàn kiến đi tới trước.