Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 706 - Chương 706 - Tộc Cửu Minh Đều Phải Chết

Chương 706 - Tộc Cửu Minh đều phải chết
Chương 706 - Tộc Cửu Minh đều phải chết

Lý Thiên Mệnh đứng trong góc bên trong đường hầm.

- Nghĩa phụ của ta hơn bốn mươi tuổi, dựa vào Tiểu Mệnh Kiếp xông đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng. Thái tử này ba mươi tuổi, phỏng chừng tương đương với nghĩa phụ của ta, không hổ là thái tử của thượng cổ hoàng tộc, về mặt thiên phú và sức chiến đấu thì không có gì để nói.

Trong mắt Lý Thiên Mệnh phản chiếu hình ảnh Đông Dương Phong Trần sắp đánh nát kết giới thiên văn.

Khương Phi Linh nói:

- Dù sao trước ba mươi tuổi là thời kỳ bùng nổ cao, qua rồi sẽ chậm lại.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nhưng đủ cho hắn lên Cổ Chi Thánh cảnh.

Tu hành có trói buộc, thiên phú cấp cao nhất trong Thần Quốc cực hạn là Cổ Chi Thánh cảnh.

Càng đến gần Cổ Chi Thánh cảnh thì càng khó bứt phá trói buộc này, chỉ có thể thở nặng nhọc khó khăn tiến bộ.

Trưởng thành Thiên Ý sẽ càng lúc càng khó khăn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tiểu Phong, ngươi ở phía sau chờ ta, ta muốn cướp đợt Xích Huyết Ngân Hà thử xem sao.

Dạ Lăng Phong hỏi:

- Có mạo hiểm quá không?

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Thì thử một lần đã, ngươi tặng Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển cho ta nhưng ta còn chưa tặng quà lại.

Lý Thiên Mệnh cảm giác Xích Huyết Ngân Hà sẽ rất thích hợp Dạ Lăng Phong.

Dạ Lăng Phong nói:

- Được, cẩn thận.

Dạ Lăng Phong biết Lý Thiên Mệnh định sử dụng cái gì.

Mê Hồn Trận Thư!

Quả nhiên, Lý Thiên Mệnh giương Thiên Chi Dực, tay cầm một quyển Mê Hồn Trận Thư.

Hắn kêu Dạ Lăng Phong lùi xa hơn một chút.

Đông Dương Phong Trần đang đánh vào kết giới thiên văn, ba người khác trông chừng giúp gã, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ngay lúc này.

Một làn khói trắng bỗng lan tràn, trong thời gian ngắn tràn ngập chiến trường, bao phủ nguyên địa cung hình tròn trong sương mù.

Các loại ảo giác của thiên văn thư nhị tinh hiện ra, hình thành nhiều biến hóa kỳ diệu.

Có người kêu lên:

- Mê Hồn Trận Thư, chết tiệt, là Lý Thiên Mệnh!

Đông Dương Phong Trần đánh hụt một đấm.

Kết giới thiên văn và Xích Huyết Ngân Hà trước mắt Đông Dương Phong Trần đều biến mất, thay thế là sương mù vô tận.

Sương mù biến hóa, hình ảnh trước mắt liên tục thay đổi, tựa hồ có rất nhiều tiếng cười truyền đến.

Trong mơ hồ, Đông Dương Phong Trần như trở lại Phong Nguyệt Giang, khắp nơi đều là các cô nương da ngọc ngà, cười khúc khích.

Mắt Đông Dương Phong Trần tóe lửa:

- Lý Thiên Mệnh?

Lý Thiên Mệnh là mục tiêu lớn nhất trong chuyến đi này của gã.

Đông Dương Phong Trần nhếch mép cười kỳ dị:

- Dám cướp bảo bối trong tay của ta, ngươi lấy đi được không?

Lúc này . . .

Lý Thiên Mệnh vỗ Thiên Chi Dực bay nhanh, âm thầm đến bên cạnh kết giới thiên văn.

Lý Thiên Mệnh dùng cánh tay trái hắc ám xé rách kết giới thiên văn, cầm lấy Xích Huyết Ngân Hà bỏ vào nhẫn tu di.

Toàn quá trình hết sức suôn sẻ.

Lý Thiên Mệnh biết Đông Dương Phong Trần ở gần bên, nếu Mê Hồn Trận Thư mất đi hiệu lực thì gã sẽ giết hắn ngay trong tích tắc.

Đối diện đối thủ mạnh đến đáng sợ đối với mình, Lý Thiên Mệnh không dám lơ là, bảo bối vừa vào tay hắn liền xoay người rời đi, bay tới đầu đường hầm nơi Dạ Lăng Phong đứng.

Một tiếng cười kỳ dị vang vọng trong địa cung:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta!

Vù vù vù vù vù!

Bỗng có tiếng gió rít nhanh vang lên.

- A!!

- Điện hạ!!

Mấy tiếng la đau cất lên, là giọng của ba tên tay sai của Đông Dương Phong Trần.

Bọn họ hét cực kỳ thê thảm, nghe như thân thể bị xuyên thủng.

- Á!

- Thái tử!

Mấy tiếng cuối cùng yếu ớt sắp tắt thở.

Oong!

Lý Thiên Mệnh tăng tốc, hắn phải trở về đường hầm trước khi Mê Hồn Trận Thư kết thúc thì mới cắt đuôi Đông Dương Phong Trần được.

Ngay lúc này, vô số gai đen bay vụt qua bên người Lý Thiên Mệnh.

Gai đen mảnh như sợi tóc, rõ ràng đến từ thú bản mệnh của Đông Dương Phong Trần.

Đây là một loại thần thông, giống như Phần Thiên Vũ Linh của Huỳnh Hỏa nhưng nhiều hơn gấp vô số lần, rậm rạp nổ bắn ra, công kích không chừa một ai.

- Cho nên, tiếng la vừa rồi là Đông Dương Phong Trần vì giết mình mà mặc kệ mạng sống của ba gã tay sai, ba tên quỷ xui xẻo chắc đã chết trước mình.

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói, Đông Dương Phong Trần tuyệt đối là đối thủ độc ác nhất mà hắn từng gặp.

Lâm Tiêu Đình cũng không ác như vậy, dễ dàng giết người mình.

Vũ Văn Thần Đô và Nguyệt Linh Lang, Quân Niệm Thương thì càng miễn bàn.

Phập phập phập!

Càng nhiều gai đen bắn tới, Lý Thiên Mệnh phải khẩn cấp tránh né. Khương Phi Linh không dám dùng tường không gian, bởi vì một khi sử dụng sẽ bị lộ vị trí.

Nhưng có quá nhiều gai nhọn.

Trên cơ bản phủ lên toàn không gian, bắn kiểu trải thảm, hoàn toàn khắc chế Mê Hồn Trận Thư của Lý Thiên Mệnh.

Phập!

Một lần không kịp né, hình như chân của Lý Thiên Mệnh bị một cây gai ghim vào.

Sau khi gai ghim vào liền chui vào da thịt của Lý Thiên Mệnh, tựa như con sâu độc.

Ngay sau đó . . .

Mấy vạn gai nhọn màu đen tìm đến vị trí của Lý Thiên Mệnh, bắn tới tấp.

Tiếng cười âm u của Đông Dương Phong Trần dần đến gần hơn:

- Một con sâu nhỏ mà muốn chạy ra bàn tay của ta? Lý Thiên Mệnh, ta coi trọng ngươi nên mới chơi với ngươi, chứ không thì một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch có tư cách gì làm đối thủ của ta?

Keng keng keng!

Lý Thiên Mệnh dùng một quyển Bích Sơn Thư chắn mấy vạn gai nhọn, rốt cuộc lao vào đường hầm.

Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh quay người ném ra quyển Hải Linh Thư, nước biển hùng dũng trào ra như thác đổ xuống đằng sau hắn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lý Thiên Mệnh biết Đông Dương Phong Trần kia chắc chắn rẽ sóng nước, cùng hắn chui vào đường hầm này.

- Trên người của Tiểu Phong còn một quyển Mê Hồn Trận Thư!

Tiếp theo chỉ cần hội hợp với Dạ Lăng Phong, lấy quyển Mê Hồn Trận Thư kia ra dùng thì có thể cắt đuôi Đông Dương Phong Trần trong đường hầm này.

Dù sao, đường hầm thiên biến vạn hóa, chỉ cần xuất hiện lối rẽ là có thể mê hoặc Đông Dương Phong Trần.

- Tiểu Phong!

Lý Thiên Mệnh đã trở lại chỗ Dạ Lăng Phong vừa đứng, nhưng làm hắn ngây người là . . .

Không thấy đâu.

Lý Thiên Mệnh lao lên trước:

- Không lẽ chạy trước một bước?

Lúc trước Lý Thiên Mệnh đưa một quyển Mê Hồn Trận Thư cho Dạ Lăng Phong vì để y có cơ hội giữ mạng khi mình vắng mặt, bây giờ sử dụng nó có thể cắt đuôi đối thủ, nhưng không ngờ Dạ Lăng Phong chạy trước.

- Không đúng, với cá tính của Tiểu Phong không thể nào bỏ lại ta mà đi một mình như vậy!

Lý Thiên Mệnh ý thức được vấn đề này.

Nhưng mấu chốt là Đông Dương Phong Trần đang rượt theo ở phía sau, Lý Thiên Mệnh không rảnh rỗi suy nghĩ tại sao Dạ Lăng Phong bỗng nhiên mất tích.

Hắn chỉ có thể dốc hết sức xuyên qua trong đường hầm.

Lý Thiên Mệnh cảm giác thân thể hơi khó chịu, cúi đầu nhìn, làn da đã hiện màu đen dữ tợn:

- Nguy rồi!

Hiển nhiên là vì gai nhọn màu đen kia đâm vào thân thể chia ra làm chín, hóa thành chín luồng khói độc xuyên qua trong người Lý Thiên Mệnh.

Giọng của Khương Phi Linh hơi hoảng loạn nói:

- Hình như đây là Cửu Minh Độc, độc tố mạnh nhất của thú bản mệnh Cửu Anh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Không sao, có Thái Nhất Tháp từ từ trấn áp, sẽ tan biến thôi.

Nhưng trước khi Cửu Minh Độc tan biến vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cho Lý Thiên Mệnh.

Khiến máu thịt của hắn mục rữa, xương cốt mục nát, toàn thân mềm nhũn mất sức, tốc độ càng lúc càng chậm.

Giọng nói âm u của Đông Dương Phong Trần văng vẳng trong đường hầm trống trải phía sau:

- Lý Thiên Mệnh, đừng chạy nữa, trúng Cửu Minh Độc của ta thì ngươi chết là cái chắc. Hơn nữa ta có thể từ Cửu Minh Độc khóa chặt vị trí của ngươi, dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!

Bình Luận (0)
Comment