- Ta biết chắc chắn ngươi sợ hãi, đừng che giấu, bất cứ ai trước khi chết đều sẽ giống như ngươi. Ngươi giãy giụa đi, ta thích xem bộ dạng đấu tranh với số phận của cái gọi là yêu nghiệt tuyệt thế như ngươi. Người trẻ tuổi, không biết giấu mình, tự đại làm bậy, điều này rất trí mạng.
Trong tiếng cười của Đông Dương Phong Trần chất chứa bày mưu lập kế.
Lần này gã chỉ là bắt lươn trong rọ, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của gã.
Đông Dương Phong Trần càng lúc càng đến gần Cửu Minh Độc, tốc độ của Lý Thiên Mệnh chậm dần.
Rốt cuộc . . .
Lý Thiên Mệnh ngừng lại.
Hắn thở gấp, da thịt toàn thân đã đen thui, dường như Thái Nhất Tháp không quá mẫn cảm với loại kịch độc này, độc tố tan biến hơi chậm.
May mắn!
Lý Thiên Mệnh đã kiên trì xông đến đích của mình.
Ở trước mắt hắn là một kết giới thần táng.
Trước đó khi Lý Thiên Mệnh cùng đàn kiến đi tìm điểm dừng cuối cùng thì để ý thấy kết giới thần táng này, cũng ghi nhớ vị trí.
Lúc ấy Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng nếu gặp phải phiền phức không thể giải quyết thì chạy tới đây là đúng.
Dạ Lăng Phong mang theo Mê Hồn Trận Thư đột nhiên biến mất làm rối loạn kế hoạch của Lý Thiên Mệnh, may mắn là kết giới thần táng còn đó.
Lúc này Lý Thiên Mệnh dựa lưng vào kết giới thần táng, cánh tay trái thò vào trong kết giới, bắt đầu phá kết giới.
Cửu Minh Độc không xâm nhập vào cánh tay trái của Lý Thiên Mệnh được, nên có thể phá kết giới, nhưng cần chút thời gian.
Rầm rập rầm rập!
Tiếng bước chân từ sau lưng càng lúc càng dồn dập.
Bỗng nhiên!
Đông Dương Phong Trần lao ra từ bóng tối.
Nửa khuôn mặt của gã xuất hiện trong bóng ma, khi nhìn thấy Lý Thiên Mệnh đứng im không nhúc nhích, từ bỏ chạy trốn thì Đông Dương Phong Trần cười phá lên.
Nhìn màu da của Lý Thiên Mệnh thì Cửu Minh Độc đã ngấm vào người hắn, chẳng cần gã giết thì hắn cũng chết chắc.
Đông Dương Phong Trần chế nhạo hỏi:
- Mùi vị sợ hãi dễ chịu lắm phải không? Còn muốn kêu lên tộc Cửu Minh nữa không?
Đông Dương Phong Trần vừa cười vừa đi đến gần Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nhìn Đông Dương Phong Trần chằm chằm, cắn răng nói:
- Tộc Cửu Minh đều phải chết!
Đông Dương Phong Trần đứng cách trước mặt Lý Thiên Mệnh mười thước:
- Lá gan to lắm.
Có lẽ Đông Dương Phong Trần cho rằng Lý Thiên Mệnh chết là cái chắc nên không gấp gáp.
Đông Dương Phong Trần đánh giá từ trên xuống dưới, bật cười nói:
- Ngươi rất thú vị, ta đã giết nhiều người nhưng chưa từng giết thiên tài kinh người hơn ta. Ngươi cho ta một thể nghiệm tuyệt vời, phong phú kinh nghiệm cuộc đời của ta.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi vẫn chưa ra tay là muốn xem ta quỳ xuống van xin sao?
Đôi mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu, căm thù thái tử Thần Quốc đến tột độ.
Đông Dương Phong Trần cười khẽ:
- Cái đó thì không cần, ta sợ ra tay tổn thương Linh Nhi nhà ta. Ngươi chết vì Cửu Minh Độc là đủ rồi, ta chờ nàng rời khỏi người của ngươi.
- Linh Nhi nhà ngươi?
Lý Thiên Mệnh lấy làm lạ, hắn chưa từng nghe qua Đông Dương Phong Trần biết Khương Phi Linh.
Đông Dương Phong Trần hỏi lại:
- Ngạc nhiên lắm sao?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Hơi hơi.
Đông Dương Phong Trần nhe răng cười:
- Cũng không có gì, tổ tiên hoàng tộc chúng ta đều như vậy, thích cô nương đẹp nhất, có thiên phú nhất, điều này đã in dấu bên trong tộc chúng ta rồi. Thật ra ta không thích nữ nhân chút nào, nhưng ta muốn cướp bọn họ về, sinh sản con cháu cho ta, cho mạch của ta con đàn cháu đống, phồn vinh xương thịnh.
Lý Thiên Mệnh được mở rộng tầm mắt:
- Ồ?
Còn có tộc nào vô sỉ hạ cấp hơn tộc Cửu Minh không?
Ý chí thị tộc như vậy, thủ đoạn cứng rắn như vậy, không còn gì để nói.
Đã biến thành dấu ấn chủng tộc luôn rồi?
Đông Dương Phong Trần mỉm cười nói:
- Ta không cần cố ý hành hạ ngươi, chờ một lát nếu ngươi có thể kiên trì được, chống mắt xem ta chơi nữ nhân của ngươi, xem nàng biểu diễn mấy tư thế. Ta nghĩ ngươi sẽ chết rất thú vị, quên nói với ngươi, khả năng làm chuyện ấy của ta rất mạnh.
Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu:
- Tốt lắm. Đông Dương Phong Trần, nói thật thì ta ít khi nào ghét ai đến mức này. Ngươi rất quái thai, ngươi khai thác thế giới quan của ta, cho ta biết thì ra con người có thể hạ tiện đến mức này.
Sát khí trong mắt Lý Thiên Mệnh đủ để giết tên này một vạn lần.
Đông Dương Phong Trần cười tủm tỉm hỏi:
- Cho nên?
Lý Thiên Mệnh nói tiếp:
- Sở dĩ, ta cho ngươi biết một thường thức.
- Thường thức gì?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.
Đông Dương Phong Trần sửng sốt.
Giây sau, Lý Thiên Mệnh như ẩn mình vào hư không, biến mất khỏi tầm mắt của Đông Dương Phong Trần.
- Ngươi!!!
Đông Dương Phong Trần thay đổi sắc mặt đuổi theo nhưng đụng vào kết giới thiên văn mạnh đến nỗi méo mũi.
Kết giới thần táng rung lên, lực lượng mạnh mẽ đánh bay Đông Dương Phong Trần đụng mạnh vào vách tường, sau đó rớt xuống đất, nội tạng bị chấn xuất huyết.
Giây phút đó, mặt Đông Dương Phong Trần đen thui, gã như dã thú phát ra tiếng gầm rống trầm thấp.
Đông Dương Phong Trần cười gằn, siết chặt tay kêu rôm rốp:
- Đùa với ta? Giỏi, giỏi lắm.
Trong tĩnh mịch, một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên:
- Điện hạ, ngươi khỏe chứ?
Đông Dương Phong Trần giật nảy mình, vội ngước đầu lên.
Gã trông thấy . . .
Trên kết giới thiên văn mà Lý Thiên Mệnh biến mất, một thiếu nữ mặc váy lam đẹp tuyệt trần đi ra từ sóng nước dập dờn.
Đông Dương Phong Trần nhìn trân trân:
- Khương Phi Linh?
Bộp!
Lý Thiên Mệnh rớt xuống đất.
Khương Phi Linh vội hỏi:
- Ca ca, có sao không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Không sao, Cửu Minh Độc bắt đầu tan biến, thân thể có một ít tổn thương, nhưng hai, ba ngày là khỏe.
Lần này xem như tìm được đường sống.
Nhưng Lý Thiên Mệnh hận nghiến răng.
Đông Dương Phong Trần thành người mà Lý Thiên Mệnh muốn giết nhất, trừ Lâm Tiêu Đình và mộc Tình Tình ra, hắn muốn hành hạ gã đến chết!
- Đừng để bị ta tìm được cơ hội, nếu không thì ngươi muốn chết cũng khó!
Con người của Lý Thiên Mệnh bình thường cười nói, khi chọc giận hắn, dữ lên thì không khác gì mãnh thú.
Lý Thiên Mệnh đứng dậy.
Giọng của Khương Phi Linh bỗng trở nên khàn khàn mà run:
- Ca ca, nhìn phía trước đi . . .
- Hả?
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên.
- . . .!
Khương Phi Linh sợ là bởi vì bọn họ từng đến nơi này.
Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong còn tu hành nửa tháng trong này.
Đúng vậy.
Đây là cung điện phong kín cung cấp trăm vạn thánh tinh cho bọn họ.
- Ta nhớ lần trước đánh dấu lối vào không phải kết giới thần táng này.
Điều này nói lên cung điện này không chỉ có một lối vào.
Trong một thoáng vội vàng, Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thấy thứ khủng bố hơn.
Đó là . . .
Nhà đá gạch xanh to lớn trong cung điện đã mở toang cửa gỗ.
Ai biết con quái vật kia còn ở bên trong hay không?
Quả thực là mới ra ổ sói đã vào miệng cọp.
Trong gấp gáp, Lý Thiên Mệnh không kịp nghĩ nhiều, lập tức xoay người xé mở một cái khe trên kết giới thần táng, tùy thời có thể lao ra.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không vội vã ra ngoài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bên ngoài vọng vào tiếng đánh nhau.
- Đông Dương Phong Trần đang đánh với ai?
Đôi mắt của Lý Thiên Mệnh nhìn chằm chằm cửa nhà đá gạch xanh, mắt cánh tay hắc ám thì xem bên ngoài.
Chiến đấu phát sinh ở ngả rẽ, Lý Thiên Mệnh không thấy người, chỉ loáng thoáng thấy bóng Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.