Trong giọng nói tức giận của Đông Dương Phong Trần mang theo chút sợ hãi:
- Rốt cuộc ngươi là cái gì?!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
- Đừng đi!
Dường như Đông Dương Phong Trần đuổi theo, rất nhanh chạy xa.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca, thái tử chạy rồi, chúng ta có đi không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tốt nhất là đừng đi, trên người của ta còn sót lại Cửu Minh Độc, bây giờ mà ra ngoài, lỡ Đông Dương Phong Trần giải quyết đối thủ xong rồi có thể theo mùi Cửu Minh Độc tìm được ta.
Lý Thiên Mệnh cần hai ngày để Thái Nhất Tháp hoàn toàn hóa giải Cửu Minh Độc, ánh sáng từ Thái Nhất Tháp đang chạy khắp người hắn, xua đuổi Cửu Minh Độc.
Khương Phi Linh hơi lo lắng nói:
- Không biết quái vật trong nhà đá này có còn ở không?
Lý Thiên Mệnh khẽ thở phào nói:
- Ta đi vào nửa ngày nhưng không có động tĩnh gì, chắc nó không ở.
Đông Dương Phong Trần đã rời đi trước, hình như quái vật cũng không có trong cung điện, tương đương với nguy hiểm hoàn toàn trừ bỏ.
- Vấn đề là thứ vừa rồi đấu với Đông Dương Phong Trần là cái gì? Còn nữa, thứ bò ra từ nhà đá lại là cái gì? Có khi nào bởi vì chúng ta tiến vào nên thứ đó mới được thả ra không?
Khương Phi Linh càng nghĩ càng hoang mang.
Còn nhớ lần trước trong cung điện này, cửa gỗ bỗng nhiên mở ra, khi đó bọn họ vội vàng bỏ chạy, không thấy cái gì.
Lý Thiên Mệnh suy đoán:
- Mới nãy ta đi vào mơ hồ có luồng gió vụt qua, có khi nào là thứ này thừa dịp ra ngoài rồi đánh với Đông Dương Phong Trần?
- Có gió hả?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hẳn là không xem như cơn gió, tóm lại là có cảm giác thứ gì đi ra ngoài.
Khương Phi Linh nói:
- Vậy vừa lúc, để thứ đó đánh chết tên xấu xa kia, chúng ta trốn trong này là hoàn toàn an toàn. Dù sao thứ đó rõ ràng không thể phá kết giới thần táng, nó không về được.
- Có đạo lý.
Lý Thiên Mệnh hoàn toàn khép kín kết giới thần táng, kiểm tra một vòng, xác nhận trong cung điện không có thứ gì khác.
Lý Thiên Mệnh đứng bên ngoài cửa gỗ nhìn vào trong nhà đá gạch xanh.
Bên trong rất sạch sẽ, một mảnh trống trải không có thứ gì.
Nhưng cơ hồ trên mỗi khối gạch rậm rạp vết cào.
Khương Phi Linh hỏi:
- Gạch xanh ở đây chỉ có Đông Hoàng Kiếm là làm trầy được, móng vuốt của thứ đó có thể rạch nhiều dấu trên gạch thì thật đáng sợ, có khi nào chứng minh Đông Dương Phong Trần chết rồi không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nếu chết dễ dàng như vậy thì quá tốt cho hắn.
- Ca ca ghét hắn đến vậy sao?
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Đúng vậy! Cái thứ chó má gì! Ghét nhất là thượng cổ hoàng tộc, tên nào cũng nhằm vào muội. Muội có ăn trộm gạo nhà bọn chúng đâu, đẹp là cái tội sao?
Khương Phi Linh vui vẻ nói:
- Hi hi, lời này dễ nghe.
- Đương nhiên, bàn về lừa gạt mỹ nhân thì ta là chuyên gia, bảo đảm nịnh làm muội quên lối về.
Vừa nói chuyện Lý Thiên Mệnh vừa đi một vòng, xác nhận nơi đây hoàn toàn an toàn.
Khương Phi Linh cảm khái nói:
- Ca ca, cánh tay hắc ám của ngươi thật lợi hại, có thể xé rách cả kết giới thiên văn thần táng không biết đẳng cấp cỡ nào, thật tò mò lai lịch của nó là gì nhỉ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trời sinh, cánh tay này của ta là khắc tinh của tất cả kết giới thiên văn, ta mà bóp nhẹ là kết giới thiên văn gì cũng méo hết.
Khương Phi Linh hỏi lại:
- Thật không vậy?
- Thật, bao gồm kết giới thiên văn trên người của muội.
- . . .!
. . .
Cửu Minh Độc tan biến nhanh hơn Lý Thiên Mệnh dự tính.
Qua đại khái nửa ngày, Lý Thiên Mệnh đã xua tan hết Cửu Minh Độc, trên người còn vết tình hình vết thương, phỏng chừng phải điều dưỡng một thời gian mới khỏe lại như ban đầu.
Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ Đông Dương Phong Trần mang đến tổn thương.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca, nơi này thực an toàn, ngươi ở trong này tu luyện không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không biết Tiểu Phong đi đâu, bên ngoài quá nguy hiểm, ta không yên tâm hắn. Hiện tại Cửu Minh Độc đã mất, ra ngoài tìm hắn đi, nếu có thể mang hắn vào thì càng tốt.
- Được.
Khương Phi Linh biết trước rồi, không thể bảo đảm an toàn của Dạ Lăng Phong thì Lý Thiên Mệnh sẽ không yên ổn ở lại đây.
Khi mở ra kết giới thần táng, Lý Thiên Mệnh chờ đợi giây lát, xác định bên ngoài không có động tĩnh gì mới đi ra ngoài.
- Đi địa cung lần trước xem sao, Tiểu Phong biến mất ở chỗ đó.
Đường đi từ đây đến địa cung không phức tạp, Lý Thiên Mệnh ngựa quen đường cũ lại trở về chỗ đó.
Địa cung trống rỗng, không còn biển kiến, ánh sáng cũng biến mất, một mảnh tối tăm.
- Rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Lý Thiên Mệnh đi một vòng nhưng không phát hiện ra cái gì, dù sao mọi thứ ở đây cứng rắn đáng sợ, trừ tro bụi dưới đất ra không có dấu vết gì đọng lại được.
- Mê cung này phức tạp như vậy, muốn tìm người là vô cùng khó khăn.
Bây giờ mới biết lần trước gặp được Dạ Lăng Phong là may mắn nhiều thế nào.
Lý Thiên Mệnh đang định đi lung tung cầu may thì bỗng nhiên . . .
Hắn kinh ngạc phát hiện trên vách đá gạch xanh bên tay trái có chữ khắc.
Vị trí này là chỗ Dạ Lăng Phong đã đứng trước khi biến mất.
- Ai có thể khắc chữ trên vách tường mộ chôn?
Lý Thiên Mệnh mang theo nghi hoặc lại gần xem, những nét chữ tuy xiêu vẹo nhưng đại khái có thể nhìn ra nội dung.
Đây là chữ với giọng điệu của Dạ Lăng Phong khắc ở đây!
Nội dung:
[Thiên Mệnh ca, đừng lo lắng cho ta, ta không sao.
Có một tiếng nói kêu ta đi một nơi, ta không khống chế được bản thân, đi trước.
Sau đó ta gặp một quái vật, nó nghe lời của ta, ta bảo nó đến đây khắc lại lời này.]
Những chữ viết đều dùng móng vuốt khắc lên tường, khá giống vết cào trong nhà đá gạch xanh.
Dạ Lăng Phong để lại nội dung rất mơ hồ, nhưng có thể hiểu đại khái ý của y.
- Quái vật khắc chữ ở đây chắc là cái con chạy ra từ nhà đá trong cung điện rồi đánh với Đông Dương Phong Trần. Nó có thể khắc chữ trên vách đá, vậy chẳng phải là có thể tùy tiện giết Đông Dương Phong Trần?
Nhưng khi ấy Lý Thiên Mệnh không cảm giác quái vật chiếm ưu thế.
- Tiểu Phong nói quái vật kia nghe lời của y?
Đầu óc Lý Thiên Mệnh rối loạn, thần táng này càng lúc càng mơ hồ.
Khương Phi Linh cũng chóng mặt:
- Hơn nữa Tiểu Phong nói âm thanh kia kêu hắn đi một chỗ là chỗ nào?
Lý Thiên Mệnh chỉ biết lắc đầu.
- Trong thần táng có quá nhiều điểm đáng ngờ, quái vật trong nhà đá, quả cầu máu, kiến và người bắt buộc muội trở về mộ chôn nữa.
Đống tin tức phức tạp chồng chất lại với nhau, đầu óc rối theo.
- Tin tức tốt duy nhất là Tiểu Phong có lẽ an toàn?
- Hình như là vậy.
Khương Phi Linh nói:
- An toàn là tốt rồi, nơi này kỳ dị như vậy, an toàn là tin tốt nhất.
- Ừm, đi, trở lại.
- Trở lại cung điện hả?
- Ừ.
- Rồi sau đó?
Lý Thiên Mệnh cười xấu xa nói:
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng, muội nói xem có thể làm cái gì?
Khương Phi Linh căng thẳng, giọng run run:
- Ta . . .
- Muội đang nghĩ bậy bạ gì đó? Ta nói là tu luyện nhé.