Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 709 - Chương 709 - Thiên Kiếp Kiếm

Chương 709 - Thiên Kiếp Kiếm
Chương 709 - Thiên Kiếp Kiếm

Trong cung điện phong kín.

Lý Thiên Mệnh ngồi xếp bằng bên cạnh kết giới thần táng, Huỳnh Hỏa, Meow Meow và Lam Hoang đều ở bên cạnh hắn.

Tìm khắp chỗ này, xác nhận triệt để an toàn rồi thì Khương Phi Linh cũng đi ra hít thở không khí, nàng ngồi xuống bên cạnh, giở sách cổ ra xem Nhiên Hồn Thần Văn Đạo Điển.

Lý Thiên Mệnh có dư dả thánh tinh nên không ngại trải một đống dưới đất, linh khí thiên địa từ thánh tinh hội tụ thân thể dễ hấp thu nhất, chuyển hóa thành Mệnh Tuyền Thánh Cung, trở thành Nguyên Lực Thánh Cung.

Cùng lúc đó.

Lý Thiên Mệnh đặt Không Minh Giới Thạch ở trước mắt.

Khi tu luyện Bất Diệt Kiếm Thể, Lý Thiên Mệnh rút ra từng đợt Bất Diệt Kiếm Khí từ trong Không Minh Giới Thạch, sau đó tiếp tục sống không bằng chết luyện kiếm.

Trong cung điện thỉnh thoảng vang vọng tiếng hú hét, Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa vật vã, đau đến chết đi sống lại. Ban đầu Khương Phi Linh còn đau lòng, giờ thì đã thành thói quen.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Linh Nhi, muội có chắc là không muốn lại đây dùng dịu dàng an ủi tâm linh yếu ớt của ta?

Khương Phi Linh cúi đầu đọc sách, ánh sao chiếu lên mặt nàng làm nổi bật da thịt sáng bóng:

- Không cần, tay của ca ca hư lắm.

Lý Thiên Mệnh cố gắng bào chữa:

- Hiểu lầm, bàn tay của ta có bản năng trừ bỏ kết giới thiên văn, ta không khống chế được.

Khương Phi Linh lười nói với hắn, ôm sách đi qua một bên đọc, nhưng khóe môi cong lên.

Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, cười gian:

- Chậc chậc.

- Cười gì hả? Cười này!

Lý Thiên Mệnh dẫn ra một linh tai lửa nhét vào mỏ chim.

Bất Diệt Kiếm Khí vào người, toàn thân Huỳnh Hỏa bốc cháy, nháy mắt biến thành gà tây, nó bay loạn trong không khí, hú hét:

- Mợ nó! Tổ cha nó!

Meow Meow duỗi người, đau đớn lên án:

- Lý Thiên Mệnh, Quy đệ còn là đứa nhỏ, tại sao ngươi tán gái ở trước mặt nó?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi nói thêm câu nữa là ta cũng tặng cho một kiếm khí.

Mèo con rùng mình:

- Méo?

Nó đáng yêu ngáp một cái, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nằm ngửa dưới đất ngủ ngay và luôn.

Huỳnh Hỏa và Meow Meow, một con thì lồ lộ ra, một con thì thầm bung lụa, có hai con vật này ở thì luôn có tiếng cười.

Cộng thêm bé rùa bự Lam Hoang, trong cung điện phong kín này thường hay có gà bay mèo nhảy.

Trong không khí như vậy, một chốc lãng quên kỳ dị và hung hiểm của thượng cổ thần táng.

Đương nhiên Lý Thiên Mệnh biết rằng tiếp theo sẽ có nhiều lớp thử thách, hiện tại hắn bắt lấy cơ hội dốc hết sức thăng cấp bản thân.

Bốn mươi ngày sau.

- Địa Thánh cảnh đệ lục trọng!

Lần này mất gần một tháng rưỡi mới thành công đột phá, nhưng không nằm ngoài dự đoán của Lý Thiên Mệnh.

Sự trưởng thành của Thiên Ý là quá trình không ngừng phong phú chứ không phải đơn giản chồng lên, ví dụ như Bất Diệt Kiếm Thể, càng chồng chất thì càng khó đột phá hơn.

Thiên Ý của Địa Thánh cảnh đệ lục trọng đã rất cao thâm, dù là thiên tài hàng đầu Thần Đô cũng phải mất đơn vị tính bằng năm mới có khả năng đột phá.

Tốc độ của Lý Thiên Mệnh đã rất kinh người, những người khác trên cơ bản không thể nào thăng cấp trong thần táng.

Hơn nữa Lý Thiên Mệnh đặt phần lớn tinh lực vào việc tu hành Bất Diệt Kiếm Thể.

Bất Diệt Kiếm Thể không có bí quyết, không có ngộ đạo, chỉ có chịu khổ và kiên trì.

Lý Thiên Mệnh dựa vào Thái Nhất Tháp và thể chất Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ giúp giảm bớt rất nhiều thống khổ.

Nhưng khi Lý Thiên Mệnh dung hợp một nghìn kiếm khí vào thân xác, thành tựu Thiên Kiếp Kiếm thì tất cả thống khổ phải chịu đựng đã vượt qua người khác.

- Trong khoảng thời gian ngắn, ta đã vượt qua tổ tiên đời đầu, trở thành người có tạo nghệ sâu nhất về Bất Diệt Kiếm Thể!

Đây chưa phải điểm dừng của Lý Thiên Mệnh.

Hắn cắn răng tiến lên đến mức này chỉ vì trong thần táng, hắn và Khương Phi Linh rất có thể sẽ chín chết một sống.

Nguy cơ thật sự còn chưa xuất hiện, ngoài miệng Lý Thiên Mệnh không nói nhưng tất cả ý chí đều vì lúc nguy nan ập đến, chính mình có vốn liếng đối kháng lại.

Dù chỉ mạnh lên một chút xíu nhưng không chừng giúp ích được thì sao?

Đừng nhìn hắn cười giỡn với nhóm Huỳnh Hỏa, chẳng qua vì Lý Thiên Mệnh không muốn lộ ra ngoài mặt đấu chí trong lòng và ý chí đối kháng nóng cháy, hắn muốn cho Khương Phi Linh thoải mái một chút.

Nếu như . . .

Hành trình đi thần táng là Khương Phi Linh bắt buộc phải đi, nhận số phận phán xét.

Vậy lần này Lý Thiên Mệnh muốn vì nàng mà nghịch thiên sửa mệnh!

. . .

Sau khi củng cố tu vi.

- Ra ngoài xem thử Tiểu Phong đã về chưa.

Lý Thiên Mệnh âm thầm chui ra kết giới thần táng.

Toàn bộ thượng cổ thần táng vẫn rất yên tĩnh.

Trong khoảng thời gian này, Lý Thiên Mệnh thường đi bên kia địa cung nhìn xem, hắn để lại vài vết kiếm gần lời nhắn của Tiểu Phong, nếu Dạ Lăng Phong trở về chắc sẽ hiểu ý của hắn.

Chỉ cần chờ ở bên kia là y sẽ gặp lại Lý Thiên Mệnh thường đi qua ngó chừng.

Lần này đi ra, Lý Thiên Mệnh vẫn không phát hiện dấu vết mới tại đây.

- Đã vào hơn hai tháng nhỉ? Không biết người khác đi đâu rồi, có ai chết chưa?

Nơi này quá trống trải nặng nề, nếu không phải hắn có Khương Phi Linh và thú bản mệnh ở bên cạnh thì đã sớm ức chế đến biến thái.

Trong hoàn cảnh phong kín mà tĩnh mịch này rất dễ khiến người bức bối.

Không đợi được Tiểu Phong, Lý Thiên Mệnh chuẩn bị trở lại cung điện phong kín.

Ngay lúc này, phương hướng địa cung sau lưng Lý Thiên Mệnh bỗng có người kêu gọi:

- Lý Thiên Mệnh.

- Trần sư huynh?

Lý Thiên Mệnh nhìn lại.

Trần Kinh Hồng đi ra từ một đường hầm, đi vào địa cung, ngoắc gọi hắn:

- Ngươi lại đây.

Lý Thiên Mệnh quan sát Trần Kinh Hồng, đi vào địa cung:

- Trần sư huynh không bị thương chứ?

Sắc mặt của Trần Kinh Hồng hơi trắng nhưng hơi thở hùng hậu, hẳn là còn ở trạng thái cao nhất.

Khó khăn gặp người sống phe mình, Lý Thiên Mệnh có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như gã có gặp chuyện lạ gì không.

- Lý Thiên Mệnh, ngươi không nên cướp đi Xích Huyết Ngân Hà của ta.

Khi Trần Kinh Hồng nói chuyện, gã rút một cây thương đen ra chỉ hướng Lý Thiên Mệnh.

Cùng lúc đó, một con thần ưng đen như mực ở sau lưng Trần Kinh Hồng giang rộng đôi cánh bay trong địa cung, tựa như bóng đêm buông xuống, ma khí trên người nó hùng dũng, đôi mắt đỏ máu lạnh lẽo mà dữ tợn.

Lý Thiên Mệnh có chút buồn bực nói:

- Trần sư huynh hiểu lầm, lần trước là Đông Dương Phong Trần suýt cướp được, ta mạo hiểm tranh giành, vậy không tính là ta cướp của ngươi đúng không?

Trần Kinh Hồng hỏi:

- Vậy ngươi có chịu trả lại cho ta không?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Làm vậy không tốt lắm, ta định tặng nó cho Tiểu Phong. Hay là vậy đi, ta tặng cái khác cho Trần sư huynh được không?

- Không, ta chỉ muốn Xích Huyết Ngân Hà, nếu không đưa thì ngươi chết đi.

Trần Kinh Hồng dùng thực lực Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng bay lên cao.

Sau lưng gã, Huyết Tình Dạ Ma Ưng rít chói tai lướt nhanh đến đỉnh đầu của Lý Thiên Mệnh, che kín trời, cực kỳ hung hãn.

Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:

- Ngươi không phải Trần Kinh Hồng đúng không? Giết ngươi rồi thì ngươi sẽ biến thành quả cầu máu chứ gì.

- Đừng nói linh tinh, nếu ngươi đã làm ra tuyển chọn, vậy thì . . . ta muốn giết ngươi!

Trần Kinh Hồng nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên ra tay.

Ta muốn giết ngươi!

Năm chữ này khiến Lý Thiên Mệnh càng xác nhận Trần Kinh Hồng giống như Đông Dương Phong Tiêu, là thứ tà ác trong thần táng.

- Ra tay!

Lúc này mà không đánh thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Đối phương vừa ra tay, hoàn toàn là thực lực của Trần Kinh Hồng, làm Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng hạng nhất Thiên Bảng, bản lĩnh của gã đã nổi tiếng Đạo Cung.

Trước khi Lý Thiên Mệnh vào thần táng thì chỉ vẻn vẹn là hạng nhất Địa Bảng, thua Trần Kinh Hồng mười năm tu luyện.

Nhưng hiện tại . . .

Lý Thiên Mệnh muốn thử xem trong đoạn thời gian này mình chịu khổ nhiều như vậy mang lại kết quả gì.

Bình Luận (0)
Comment