Trên người Mộng Thính Vũ bốc lên khói trắng, nàng tựa như ảo ảnh bay vào kết giới huyết kiếp.
Lão nhân ở bên ngoài chờ đợi, lão nằm trên thân cây, đung đưa chân, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên!
Một tiếng cười thô kệch phát ra từ kết giới huyết kiếp:
- Mỹ nhân từ đâu đến? Xinh đẹp như vậy, không phải bản tông chủ đang giới sắc à? Đừng ép ta phạm tội!
- Đừng chạy, đã đến rồi thì ở lại làm khách đi, ta có rượu ngon tuyệt thế, uống một ngụm rồi hãy đi.
- Không nể tình phải không? Vậy thì ngươi quỳ xuống cho ta, hát thập bát mô* cho ta!
(Bài hát dâm uế tiêu biểu truyền lưu trong thanh lâu)
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sương mù đỏ cuồn cuộn, truyền đến tiếng đánh nhau điếc tai.
Lão nhân con ngươi co rút, mặt hơi vặn vẹo.
Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng hét tuyệt vọng của Mộng Thính Vũ:
- Cứu ta!!!
Sau đó âm thanh ngừng bặt.
Kết giới huyết kiếp khôi phục yên tĩnh.
Nửa canh giờ sau đó vẫn im lìm.
Ánh mắt của lão nhân tĩnh lặng như suối vàng địa ngục.
Khi lão xoay người rời đi, sát khí vô tận tràn ra khiến cây cối trong phạm vi trên nghìn thước vô tình héo úa.
. . .
Quân đoàn Thất Tinh bỏ ra thời gian một ngày quét sạch mãnh thú trong Thần Đô, cơ hồ dọn sạch sẽ.
Lúc chấm dứt, bên Đông Dương Lăng truyền tin về, phạm vi Thần Đô trong chiến trường Trầm Uyên đã bị bọn họ đánh chiếm.
Đoạn thời gian tiếp theo, Thần Văn Sư của họ sẽ xây dựng kết giới thiên văn mới, đóng lại đường hầm, khiến Đông Dương Dục không thể nhờ cậy vào mãnh thú giữ mạng nữa.
Đông Dương Dục hiện tại bị nhốt trong Hoàng Thành, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Ám Tinh Doanh của Lý Thiên Mệnh quay trở về Thập Phương Đạo Cung.
Trước đó, Lam Hoang luyện hóa thần thông thức tỉnh của Ác Mộng Hải Yêu, thành công đột phá gông xiềng huyết mạch, thức tỉnh thần thông mới.
Tên của nó là Trạm Lam Hải Ngục.
Đây là một loại thần thông giống với Ác Mộng Hải Yêu, có thể chuyển hóa đất bùn thành nước, trạng thái mạnh nhất tự nhiên là tan rã đất liền, biến hóa đại dương.
Hơn nữa, không thể đổi trở lại.
Loại thần thông này khó mà dùng ở nhiều nơi, ví dụ như trong thần táng, nhưng nơi có thể dùng nó thì tuyệt đối có thể phát huy ra sức sát thương khủng bố hơn Hải Linh Thư nhiều.
Ác Mộng Hải Yêu có hai thần thông, loại khác là thần thông âm thanh mê hồn, Lam Hoang không kế thừa, tương đương với thất bại.
Dù sao bé rùa bự chỉ được tài lớn tiếng chứ không giỏi về âm thanh dụ dỗ.
Uy lực và quy mô của Trạm Lam Hải Ngục thuộc về bé rùa bự mạnh hơn thần thông của Ác Mộng Hải Yêu nhiều, cùng với cảnh giới của Lam Hoang tăng lên, uy lực thần thông này không có cực hạn.
Lam Hoang là cự thú non nước, Lý Thiên Mệnh phỏng chừng nó còn có một loại tạo ra đất liền giữa biển, thực hiện thần thông chuyển hóa giữa núi và biển, chẳng qua tạm thời chưa thức tỉnh.
Có thần thông Trạm Lam Hải Ngục tương đương với Lam Hoang tự mang theo chiến trường, không cần dùng Hải Linh Thư.
. . .
Lý Thiên Mệnh vừa trở về, Bạch Tử Căng đã chờ ở trước cửa Thập Phương Đạo Cung.
- Thiên Mệnh, cung chủ có chuyện quan trọng tìm ngươi, liên quan đến phụ thân của ngươi, Lý Mộ Dương.
Bạch Tử Căng nói:
- Điện chủ, các vị Tinh Vương, cung chủ cũng kêu các vị đi một chuyến.
- Ừm, đi thôi.
Dạ Nhất và bảy vị Tinh Vương, cộng thêm Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đi Thập Phương Thánh Điện, các quân đoàn Thất Tinh khác thì trở về chỗ của mình.
Dạ Nhất đứng trước cửa cung Đạo Thiên, nói:
- Cung chủ, chúng ta tới rồi.
- Vào đi.
Nhóm Lý Thiên Mệnh nối đuôi nhau đi vào, sau khi vào thì phát hiện mười Điện Vương lấy Bạch Mặc dẫn đầu đều có mặt tại đây.
Vi Sinh Vân Tịch ngoắc Lý Thiên Mệnh lại:
- Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn:
- Có tin tức của phụ thân ta ạ?
Vi Sinh Vân Tịch đưa một tờ giấy cho Lý Thiên Mệnh:
- Có người gửi một tờ giấy đến Đạo Cung, ký tên là Lý Mộ Dương, ngươi nhìn xem.
Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ, mặt trên viết:
[Vi Sinh cung chủ, năm xưa ta không cướp đi Luân Hồi Kính, Luân Hồi Kính còn nằm trong tay thượng cổ hoàng tộc, xin hãy điều tra nhân khẩu mất tích trong lãnh thổ Thần Quốc trong vòng bốn mươi năm nay.
Lý Mộ Dương.]
Lý Thiên Mệnh đọc xong đưa tờ giấy cho nhóm Dạ Nhất, bọn họ xem xong thì đều lộ vẻ mặt nặng nề.
Dạ Nhất hỏi:
- Luân Hồi Kính còn ở thượng cổ hoàng tộc, nhưng bọn họ tuyên bố bị Lý Mộ Dương cướp đi, mục đích là gì?
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Thừa dịp dời Luân Hồi Kính vào chỗ tối, tẩy trắng bản thân, âm thầm tu hành dựa vào Luân Hồi Kính.
Bọn họ vốn cho rằng thượng cổ hoàng tộc mất đi Luân Hồi Kính, tương lai chắc chắn sẽ suy nhược, cộng thêm Càn Đế chết bất đắc kỳ tử, huynh đệ nội đấu, đã lụi tàn.
Nhưng tình huống hiện tại hình như hơi khác.
Dạ Nhất hỏi:
- Vậy thì nó nằm trong tay Đông Dương Dục hay Đông Dương Lăng?
Mọi người lắc đầu.
Bạch Mặc đoán:
- Ta suy đoán có thể là Đông Dương Lăng? E rằng đây là lý do Đông Dương Dục quyết giết hắn, cũng là lý do hắn dám tiếp thụ Đạo Cung chúng ta chi viện?
Dạ Nhất nói:
- Không thể xác định, Đông Dương Dục cũng đáng ngờ, dù sao thực lực của Đông Dương Dục mạnh hơn một ít, rất có thể là kết quả tu hành nhờ cậy vào Luân Hồi Kính.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Suy đoán không có bằng chứng là vô dụng, làm như Lý Mộ Dương nói, lập tức phái người sưu tầm nhân khẩu mất tích trong phạm vi Thần Quốc trong bốn mươi năm. Luân Hồi Kính quy mô lớn như vậy, rất khó che giấu hoàn toàn, điều tra xem ai làm, đặc biệt là gần nhất, vậy thì có thể qua đó suy đoán ra. Luân Hồi Kính rất khó chơi, nhất định phải phòng bị.
- Rõ!
- Khoan đã!
Lý Thiên Mệnh lấy lại tờ giấy, hơi thắc mắc hỏi:
- Sao nhìn giống chữ viết của Dương thúc của ta quá.
Lúc Lý Thiên Mệnh mới đến Đông Hoàng tông, trên hòm đựng Tà Ma mà Mộ Dương tặng cho Lý Thiên Mệnh có kèm theo tờ giấy, giờ hắn lấy ra so sánh, chữ viết hoàn toàn giống nhau.
- Dương thúc của ngươi? Là ai?
Lý Thiên Mệnh kể lại chuyện về Mộ Dương.
Bạch Mặc kích động nói:
- Hắn chính là Lý Mộ Dương, phụ thân ruột của ngươi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không thể nào, Dương thúc chỉ có cảnh giới Thiên Ý, hơn nữa được ngoại công của ta nuôi từ nhỏ đến lớn, không sai được.
- Sao có thể như vậy?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta chắc chắn, Dương thúc và nương của ta là thanh mai trúc mã cùng lớn lên.
- Nương của ngươi tên là gì?
- Vệ Tịnh.
- . . .
Mọi người nhìn nhau một cái, đều choáng váng.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Dạ Nhất hỏi:
- Chuyển thế luân hồi? Thật sự có chuyện mơ hồ như vậy? Vô lý quá.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Việc này về sau nói tiếp, lo điều tra nhân khẩu mất tích trước.
- Rõ!
Lý Thiên Mệnh kiên quyết không tin Lý Mộ Dương và Dương thúc của mình có liên quan, nhưng hắn chợt nhớ Vệ Tịnh từng nói:
- Lần sau gặp mặt hắn là phụ thân của ngươi.
- Không lẽ thật sự là hắn? Hiện tại Càn Đế chết bất đắc kỳ tử, trong Thần Đô không ai có thể chế phục được hắn, tại sao hắn không đến tìm mình?
Lý Thiên Mệnh rất muốn gặp y, mặc kệ y có phải là Mộ Dương hay không.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cung chủ, có bất cứ tin tức gì của phụ thân ta thì nhớ nói cho ta biết ngay.
Vi Sinh Vân Tịch trả lời:
- Ừm, ta đã sai người tìm kiếm hắn gần Thần Đô, có lẽ hắn có điều gì khó xử, tạm thời không thể lộ mặt, ngươi đừng gấp gáp.
- Luân Hồi Kính có ảnh hưởng lớn không?
- Tàm tạm, ta có cách giải quyết.
Lý Thiên Mệnh yên lòng.