Lý Thiên Mệnh trở lại phủ đệ, bắt đầu từ bây giờ, hắn chuẩn bị xông Thiên Chi Thánh cảnh.
. . .
Linh Lung Thành, Yêu Nguyệt Lâu.
Yêu Nguyệt Lâu đèn đuốc sáng trưng, nhưng tầng cao nhất thì một mảnh mờ tối.
Trong bóng đêm mờ tối, một nữ nhân khuôn mặt hung hãn dọc theo thang đu từng bước đi lên tầng cao nhất.
Nàng đứng chờ ở cửa một lúc, nói:
- Các chủ, ta là Cô Tô Ly, việc các chủ kêu ta làm thì ta đã làm xong, ba mươi vạn người của Khôn Nguyên cảnh đã đưa đến, dọc đường đi giữ bí mật đến trình độ cao nhất, không ai phát hiện.
Bên trong tầng cao nhất yên lặng, không có người nói chuyện, nhưng Cô Tô Ly biết bên trong có người.
Cô Tô Ly nói:
- Nếu vậy thì ta về Thần Đô trước, gần đây chiến loạn quá dữ, Linh Lung Các cũng khó khăn, rất nhiều xã giao, mối làm ăn đều đứt đoạn.
Cô Tô Ly nói xong, trong tầng cao nhất vẫn không có bất cứ động tĩnh.
Điều này khiến Cô Tô Ly hoang mang, đây là chỗ ở của Mộng Thính Vũ mà tại sao nàng ta không đáp lại mình câu nào?
Cô Tô Ly dừng bước chân, hỏi một câu:
- Các chủ, người có đây không?
Vẫn không ai đáp lại.
- Không lẽ xảy ra chuyện? Ta xin phép vào xem.
Cô Tô Ly nói xong gõ cửa, đẩy mở, mang theo cảnh giác đi vào trong đó.
Trong bóng tối, một lão nhân mặc quần áo rách bươm, cả người ướt đẫm đứng cạnh cửa sổ.
Ánh mắt của lão trống rỗng nhìn về Thần Đô xa xăm.
Giọng của Cô Tô Ly sắc lạnh hỏi:
- Ngươi là ai?!
Khi nói chuyện, Cô Tô Ly đã lấy ra binh khí, thú bản mệnh của nàng tùy thời có thể đi ra.
Lão nhân không nói chuyện, lẳng lặng xoay người lại.
Cô Tô Ly trợn to mắt, sợ hãi run bần bật:
- Càn . . . Càn Đế! Bệ hạ!!!
Rõ ràng, Cô Tô Ly vốn không biết Càn Đế còn sống.
Điều này chứng minh Cô Tô Ly thay Mộng Thính Vũ đi tìm mười ba vạn người mà không biết tác dụng chân chính của những người này.
Những năm gần đây, chuyện này đều là Mộng Thính Vũ tự mình xử lý.
Lão nhân ngoắc tay:
- Cô Tô Ly, ngươi lại đây.
Cô Tô Ly run bắn người, con ngươi nở to, tay chân run nhè nhẹ, nét mặt cực kỳ hân hoan:
- Vâng! Thì ra bệ hạ còn khỏe mạnh, Cô Tô Ly vui thay cho bệ hạ, vui thay cho hoàng tộc!
Trong một chốc, có nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu Cô Tô Ly, nàng loáng thoáng cảm thấy đây là một âm mưu lớn.
Càn Đế hơi mỉm cười hỏi:
- Vui vẻ sao?
Cô Tô Ly đã đến trước mắt lão.
Cô Tô Ly quỳ ở dưới chân lão, không kiềm được dập đầu:
- Bái kiến bệ hạ!
Càn Đế gật đầu, nói:
- Tốt lắm. Đáng tiếc, ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi, không nên tiến vào.
- Bệ hạ?
Bốp!
Lão nhân đột nhiên ra tay, nhanh như tia chớp vỗ vào trán của Cô Tô Ly.
Bùm!
Cô Tô Ly trợn to mắt, óc vỡ toang ngã xuống đất.
Bùm!
Một con thú bản mệnh bươm bướm từ trên người Cô Tô Ly lao ra ngoài, vừa bay tới cửa thì có mấy đầu thú bỗng thò vào, xé sống con bướm.
Thú bản mệnh bươm bướm không kịp phát ra tiếng hét đã hoàn toàn chết thảm.
Trong phút chốc, máu tươi khắp nơi.
- Ngượng ngùng, trong phút then chốt, ta không có cách nào tín nhiệm ngươi.
Lão nhân giật màn che lau bàn tay, đạp lên xác của Cô Tô Ly đi ra ngoài.
Sắc trời mờ tối, một con cự thú nằm rạp trước cửa tầng cao nhất, mơ hồ trông thấy nó có chín cái đầu to lớn.
Cự thú đang nhai xác chết của thú bản mệnh bươm bướm, phát ra tiếng rào rạo.
Cự thú nói:
- Mấy năm nay Tiểu Vũ không dễ dàng, có thể che giấu chuyện Luân Hồi Kính lâu như vậy, mỗi lần đưa tới mấy chục vạn cá nhỏ mà không để bất cứ người nào phát hiện, đây chính là một loại bản lĩnh.
Lão nhân cảm khái nói:
- Nàng làm rất tốt, trước kia là mẫu thân của nàng giúp ta, hiện tại đến lượt nàng. Đáng tiếc, lần này e rằng nàng chạy trời không khỏi nắng. Hy vọng sau khi hết thảy kết thúc, nàng còn có thể sống được, không có nàng ở, ta không thể thần không biết quỷ không hay hưởng dụng cá nhỏ. Trước kia cả ngày bị người nhiều chuyện mắng chửi vào mặt cũng khó chịu, có thương mậu của Linh Lung Các che giấu đúng là biện pháp tuyệt diệu.
Cự thú hỏi:
- Nàng sẽ tiết lộ kế hoạch của ngươi chứ?
Lão nhân nói:
- Sẽ không, nàng biết có một số việc dù phải chết cũng không thể nói. Nếu không thì thế gia bọn họ và mọi thứ của Linh Lung Các không còn tồn tại.
- Lỡ như nàng tiết lộ bí mật của Linh Lung Thành thì sao?
Lão nhân cười nói:
- Vừa lúc hợp ý của ta, cá nhỏ đã đến, tới lúc đốt lửa cho màn kịch cuối cùng rồi. Dù nàng không tiết lộ thì ta cũng sẽ dẫn Vi Sinh Vân Tịch đến xem canh cá nhỏ Kính Hổ mà lão hủ đặc biệt nấu nướng.
Cự thú nói:
- Bắt đầu đi!
- Ừm!
Một người một thú xuống Yêu Nguyệt Lầu, đứng trước một mảnh hồ nước.
Hồ nước kia hình tròn, nhìn từ trên trời tựa như một chiếc gương hình tròn, mặt hồ phản chiếu bầu trời.
Đáng tiếc bầu trời hôm nay xám xịt khiến mặt hồ cũng tối theo.
Cự thú đáp xuống mặt nước, đừng nhìn hình thể của nó siêu khổng lồ nhưng có thể phát ra tiếng hát du dương, tựa như ảo mộng, nghe rất là êm tai.
Mảnh thiên địa này tựa như thành Phong Nguyệt Giang, thanh thoát, cao quý, dẫn đến cộng hưởng về mặt linh hồn.
Trong khi tiếng ca du dương vang xa, trong sương mù phía trước bỗng có từng người bước ra.
Bọn họ mặt mang nụ cười, vô cùng vui vẻ, tay nắm người yêu, người thân, huynh đệ tỷ muội của mình, nối liền không dứt đi đến.
Bọn họ trên cơ bản đều là thanh niên, còn có nhiều con nít, bọn nhỏ rất vui vẻ, chúng không biết mình bị tiếng ca hấp dẫn, ca hát nhảy nhót rượt đuổi nhau đi tới trước mặt hồ kia.
Đưa mắt nhìn, đám đông rậm rạp không thấy cuối.
Nụ cười luôn treo trên môi họ, mỗi người đều tỏa ra cảm giác thỏa mãn mà vui sướng.
Bọn họ chìm đắm trong tiếng ca, khi người đầu tiên đi vào hồ nước thì mọi người tiếp tục đi tới trước, tựa như không thấy nước hồ.
Lão nhân chắp tay sau lưng, mỉm cười vui vẻ:
- Cá nhỏ vào nồi.
Lão đứng lẫn trong đám người, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Ban đầu nước hồ rất cạn, rồi sâu dần, đi mấy thước thì người dẫn đầu bị nước hồ nhấn chìm.
Nhưng người đó vẫn tiếp tục đi về phía trước, trong bọn họ có một số Thú Nguyên, có thể kiên trì một lúc trong hồ nước.
Bì bõm bì bõm!
Càng lúc càng nhiều người mỉm cười đi vào giữa hồ, có người chủ động chìm xuống đáy hồ, chưa chỗ cho người đến sau.
Lão nhân cười nói:
- Không cần gấp, đừng gấp, mọi người đều có vị trí. Mỗi con cá nhỏ đều có thể làm ra cống hiến lâu dài cho an ninh trật tự lâu dài của Thần Quốc, các ngươi rốt cuộc cá nhỏ vĩ đại, lão hủ chẳng qua tặng một cuộc tạo hóa cho các ngươi.
Suốt một canh giờ, nguyên hồ nước đã lấp đầy người, như đổ bánh chèo vào, chen chúc nhau trong nước, nhiều người chìm dưới đáy nước, bị mấy chục người đè lên trên.
Rõ ràng bọn họ sẽ rất khó chịu.
Nhưng dù là người bị đè dưới chót nhất vẫn mang nụ cười hạnh phúc, dường như đây là sứ mệnh vĩ đại.
Lão nhân lơ lửng trên trời nhìn hồ chứa đầy người, rất là vui vẻ:
- Cá nhỏ thật có sức sống, con nào con nấy hoạt bát nhảy nhót.
Lão nhân hỏi:
- Đã thanh lý sạch thú bản mệnh chưa? Canh cá ngon lành của ta không thể trộn lẫn cá tạp vào.
Một cái đầu của cự thú mở miệng nói:
- Yên tâm đi, đã thanh lý hết.
Tám cái đầu khác vẫn phát ra âm thanh mê hoặc.