Lão nhân chép miệng lắc đầu, nói:
- Tuy rằng không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng, nhưng lão hủ vẫn rất kích động, dù sao lão hủ đói lâu rồi. Kính Hồ mới này tuy không bằng Luân Hồi Kính Hồ trong Hoàng Thành nhưng ưu điểm là yên lặng, sẽ không có ai ở bên cạnh xem lão hủ nấu nướng.
- Luôn có kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng xét cho cùng thì bọn họ không hiểu cái gì là đạo chân chính. Tu hành là tranh phong với thiên địa, có quá nhiều chúng sinh, nhiều đến nỗi đều là con số vô nghĩa chồng chất, người có bản lĩnh tại sao không thể một người đáng giá bằng nghìn vạn?
- Thế giới này chỉ cần chuyện có thể làm được thì đó là đúng, nếu không thì tại sao thượng thần sáng tạo Luân Hồi Kính? Để soi gương sao?
Cự thú hỏi:
- Hôm nay ngươi nói nhiều như vậy, đang giãy giụa phân vân?
Lão nhân rơi lệ nói:
- Sai, sai, không được nói bậy bạ. Cái gì gọi là giãy giụa? Ta chưa bao giờ dao động, nhưng mỗi lần đều phải giải thích với người khác, hơi mệt mỏi. Đạo của ngô rất cô đơn.
Cự thú nói:
- Cô độc mới là con đường duy nhất có thể cướp mệnh với trời. Cho dù thành tựu Cổ Chi Thánh cảnh, đời người chỉ có năm trăm năm, đến tuổi như chúng ta quãng đời còn lại là suy nhược, thống khổ, già nua. Tóm lại ta không cam tâm, ta không suy nghĩ sâu xa như ngươi, ta đơn giản là muốn sống tiếp, không hơn.
- Đúng thế, năm trăm năm quá ngắn, nhớ ngày xưa khi chúng ta trẻ tuổi sung sức, khí huyết bàng bạc, tựa như mới ngày hôm qua. Nháy mắt đến hạn lớn sống chết, thống khổ, quá thống khổ. Thiên đạo vô tình, đều là ông trời ép. Ta nghĩ, ông trời sinh ra quá nhiều người, chẳng bằng cho một số làm người, một số làm cá, người ăn cá, uống canh cá là thiên kinh địa nghĩa.
- Về sau ít người, nhiều cá, con người có thể sống càng lâu, sống mãi nghìn năm, như thế mới là cuộc đời. Ta là Đế Hoàng của Thần Quốc, chỉ có thể sống năm trăm năm, nhưng một con cá nhỏ được sống trăm năm, người và cá có gì khác nhau? Không ổn, không ổn.
- Nếu nói ta sai lầm rồi? Không thể nào, hoàng tộc chúng ta từ xưa đến nay đều làm như vậy kéo dài hưng thịnh. Đã mấy vạn năm nhưng không bị cái gọi là thiên đạo trừng phạt, điều này nói lên chúng ta làm chính đạo, mà chính đạo thì nên truyền thừa.
Lão nhân hoa tay múa chân, nói một tràng.
Cự thú nói:
- Được rồi, bắt đầu đi.
Lão nhân lau nước mắt, vẻ mặt vui vẻ:
- Được, nấu canh cá thôi!
Lão nhân giang hai tay:
- Bảo bối, mau đi ra!
Ngay lúc này!
Đáy hồ nước bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng trắng.
Điều này khiến hồ nước bừng sáng, nhìn từ trên trời tựa như mặt đất bỗng nhiên thêm một vầng trăng tròn màu bạc trắng.
Hồ nước biến thành màu trắng ngà, mọi người như ở trong nước canh cá màu trắng, hơi nóng hầm hập bốc lên từ hồ nước.
- Bảo bối, thêm chút lửa. Nấu cá, bắt đầu thêm dầu, mở lửa lớn, khi dầu bốc khói thì cá nhẹ nhàng dọc theo vách nồi trượt xuống, nấu một lúc thì lật mặt khác, bỏ mấy lát gừng vào xào, thêm nhiều nước, bỏ hành vào, nửa thì giấm chua và đường trắng, đun lửa lớn. Nửa khắc đồng hồ sau, canh đổi màu trắng, tiếp tục hầm bằng lửa lớn một khắc đồng hồ, rắc hành băm là có thể nhấc nồi xuống!
- Thơm quá, thơm quá!
Theo tầm mắt của lão nhân có thể trông thấy những người trong hồ nước thân thể dần đổi thành màu trắng, bọn họ giữ nụ cười vui sướng, im lặng không nhúc nhích tựa như điêu khắc.
Vô số hồn màu trắng tụ tập với nhau bay về phía đáy Kính Hồ.
Đáy hồ là một mặt gương.
Lão nhân thét dài:
- Giải quyết! Hoàn mỹ!
- Huynh đệ, hưởng thụ thức ăn ngon thu hoạch được đi!
Lão nhân vươn tay ra, một tấm gương từ đáy hồ bay tới, rơi vào tay của lão.
Đó là một tấm gương bóng loáng, thu nhỏ hết mức có thể, chỉ cỡ bàn tay, tỏa sáng lập lòe.
Có thể trông thấy những khuôn mặt tươi cười lướt qua trong gương.
Nhìn lại hồ nước kia, đã tắt ánh sáng, không thấy gì nữa.
Lão nhân cảm khái:
- Thật mập.
Lão và cự thú tu hành cả đêm bên bờ hồ.
Trời sáng, lưng còng của lão hơi thẳng lên, da mặt hồng hào, mái tóc bạc phơ đã có một phần chuyển thành màu đen, nếp nhăn trên mặt cũng ít hơn nhiều.
Lão bây giờ đại khái bằng với người bình thường năm mươi tuổi, trẻ hơn một ngày trước cỡ mấy tuổi, khí huyết vượng thịnh rất nhiều.
Cự thú bên cạnh lão cũng khí huyết bàng bạc nhiều hơn.
Chủ nhân và chiến sủng đứng song song, mặt trời đỏ rực dâng lên từ phương đông.
Ánh sáng chiếu khắp mặt đất.
Lão nhân cảm khái nói:
- Thật đẹp.
- Lại sắp tới màn thương cảm hằng ngày?
Vảy giáp của cự thú sáng lấp lánh dưới tia nắng.
- Hết cách, cá nhỏ thật tội nghiệp, ta hy vọng chúng nó chớ có trách ta, ta bị ép buộc. Ta cướp mạng với trời, cũng không dễ dàng gì, thật không dễ dàng. Từ nay về sau ta thống trị lãnh thổ vô tận này chắc chắn sẽ càng tốt hơn, hy sinh của chúng nó có giá trị rất lớn, đây mới là đường về hoàn mỹ nhất cho cá nhỏ.
- Ta, đã giúp chúng nó!
Lão nhân nhe răng cười, nét mặt thơ ngây như kẻ khờ.
Cự thú không biết nên nói cái gì:
- Ngươi khùng rồi, từ sau khi Khương Linh Tịnh chết thì ngươi bắt đầu điên điên khùng khùng, con gái nuôi thôi mà, có cần làm quá như vậy không?
- Ngươi biết cái gì? Tự tay nuôi lớn, từ lúc gặp nàng thì ta dạy cho nàng mọi thứ, dạy từng câu cho nàng nói chuyện, xem nàng lớn lên, đều có tình cảm!
- Vậy chứ ngươi không có tình cảm với đám nhi tử của mình sao?
- Nhiều quá thì không còn nữa.
- Con cá không xứng có tình cảm sao?
- Huynh đệ già, cái đó không phải tình cảm, nó gọi là đạo.
. . .
Thập Phương Đạo Cung, phủ đệ của Tinh Tướng.
Trong phòng tu luyện trống trải, Lý Thiên Mệnh đã nghiên cứu Thiên Chi Thánh cảnh tại đây rất nhiều ngày.
- Thiên Chi Thánh cảnh, máu thịt lại lột xác. Thánh Nguyên từ Địa Chi Thánh Nguyên tăng lên thành Thiên Chi Thánh Nguyên. Thiên Chi Thánh Nguyên là căn bản cho chúng ta bay trên trời. Lần này thay da đổi thịt làm thân thể biến nhẹ, chu du trong thiên địa, không còn bị mặt đất trói buộc.
Đây là lột xác căn bản của Thiên Chi Thánh cảnh.
Rời khỏi mặt đất, bay lượn trên trời, có thể trông thấy thế giới càng rộng lớn hơn, khác về bản chất với Lý Thiên Mệnh sử dụng Thiên Chi Dực để bay.
Thiên Chi Thánh cảnh không đơn giản là bay lượn, nó là môi trường tu hành mới, đẳng cấp mới.
Nói ngắn gọn, bay trên trời thì mới có tư cách tiến thêm một bước đuổi theo con đường Cổ Thánh.
Địa Chi Thánh cảnh và Thiên Chi Thánh cảnh đều là cơ sở của Cổ Chi Thánh cảnh.
Trong phòng tu luyện.
Tay Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, đôi mắt màu vàng và đen của hắn nhìn xuyên qua thế giới bên trong thanh kiếm.
Cánh tay trái hắc ám của hắn cầm lấy thiên văn trên cửa lớn màu vàng sậm, sau khi có được truyền thừa của Hỗn Độn Thần Đế thì hắn mới trở thành người sở hữu Đông Hoàng Kiếm thật sự, càng hiểu rõ hơn những huyền ảo này.
Sự trưởng thành của Thiên Ý Đế Hoàng là một phần trong Thiên Chi Thánh cảnh, cũng là điểm khó khăn.
Một phần khác là máu thịt lột xác.
Phần này thì Lý Thiên Mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần dựa theo ba công pháp mà Huỳnh Hỏa, Meow Meow, Lam Hoang mang đến, làm từng bước là được.
Lý Thiên Mệnh cảm giác với điều kiện trước mắt của hắn, để lột xác máu thịt thánh thể cần hai mươi ngày.
Hắn cần đặt trọng tâm vào trưởng thành của Thiên Ý.
Lý Thiên Mệnh tu luyện Thiên Ý Đế Hoàng tương đương với có đường tắt, khi đấu với thượng cổ hoàng tộc khiến hắn sản sinh rất nhiều nghi hoặc đều tìm được đáp án trong Đông Hoàng Kiếm.
Thiên Ý Đế Hoàng của hắn đặt nền móng từ huyền ảo của Đông Hoàng Kiếm và trải nghiệm của bản thân.