Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 770 - Chương 770 - Thái Nhất Tháp Mở Cửa

Chương 770 - Thái Nhất Tháp mở cửa
Chương 770 - Thái Nhất Tháp mở cửa

- Thiên địa vạn vật tự nhiên có pháp tắc vận chuyển riêng. Nếu là pháp tắc tất nhiên như pháp quy ở nhân gian, tuy cứng rắn nhưng nhất định có lỗ hổng. Kẻ làm xằng làm bậy chui lỗ hổng, cho rằng đấy là quang minh chính đại, nhưng kỳ thực thậm chí không lừa được bản thân.

- Đế đạo tốt nhất là bổ sung pháp tắc thiên địa, tru sát cá lọt lưới, lấy nhân đức và thủ đoạn uy chấn thiên hạ. Nếu thiên hạ hưng thịnh, chúng sinh cường thịnh, người làm Đế Hoàng tự nhiên siêu phàm thoát tục, thịnh thế nâng đỡ sừng sững giữa trời.

- Thượng cổ hoàng tộc tự cho là cướp tạo hóa của thiên địa, lấy thần quang của nhật nguyệt, nhưng chẳng qua là ký sinh trùng trong thiên địa. Thiên địa có pháp tắc, cướp đoạt cần có đạo, trong lòng vô đạo, làm chuyện táng tận thiên lương thì đó không gọi là đạo mà là quỷ!

Trưởng thành Thiên Ý, tìm kiếm con đường thuộc về mình trong huyền ảo trong thiên địa, chân chính rèn đúc, đúc ra bản thân.

Lý Thiên Mệnh nhớ lại lời Mộ Dương từng dặn mình.

[Thiên Mệnh, đường tu luyện không cầu sống, không cầu giữ mạng, chỉ cầu ý niệm thông đạt, cầu không thẹn với lòng, cầu khoái ý ân thù.

Từ đây đến cuối đời, nhớ phải giữ vững bản tâm, không được vênh váo, không được sa đọa.

Quân tử là phải giết hết tà ma trong thiên hạ, giữ gìn chính đạo trong lòng!

Trong lòng có chính đạo thì đại đạo không có gì cản trở được!]

Quân tử, Đế Hoàng, thiên địa!

- Với thế của chúng sinh mới có thể chân chính vươn lên, giúp đỡ chính nghĩa là pháp tắc đại đạo.

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực, trong từng bước một trưởng thành, hắn tìm đến chính mình!

Thiên Ý Đế Hoàng của hắn không ngừng trưởng thành, rốt cuộc có một ngày đến yêu cầu cơ sở của Thiên Chi Thánh cảnh.

Trong thức hải, Đông Hoàng Kiếm kiên cường như chân kiếm, không thể phá vỡ.

Điều này có nghĩa là ý chí của Lý Thiên Mệnh cũng giống như vậy, không thể dao động.

Cái gọi là ý chí là không nhìn thấy, không chạm vào được, nhưng khi nói đến, người có ý chí nghịch thiên, trong vô hình sẽ vượt qua người thường về mặt tu hành và chiến đấu.

Đây là đặc điểm cá nhân của Lý Thiên Mệnh, trừ thiên phú ra.

Về mặt này thì có hai người ảnh hưởng rất lớn đến ý chí của Lý Thiên Mệnh.

Người thứ nhất là Lý Vô Địch, y độ kiếp mười bốn năm, một thoáng bùng nổ, máu nhuộm kẻ thù. Ý chí của thánh tộc Lý thị này khiến Lý Thiên Mệnh hiểu ra ý chí nghịch thiên sửa mệnh bất tử bất khuất, trên người của y chảy huyết phách của tổ tiên thiên cổ thánh tộc Lý thị, ý chí dồn tới chỗ chết rồi sống lại đôi khi rất đáng sợ.

Thứ hai là Mộ Dương, y trung can nghĩa đảm, trách nhiệm và chính đạo trong lòng của y không phóng khoáng giống như thánh tộc Lý thị, nhưng có thể đoan chính nội tâm, khiến Lý Thiên Mệnh và Lý Vô Địch khác nhau về mặt bản chất.

Lý Thiên Mệnh học được sự tàn nhẫn của Lý Vô Địch, nhưng có một vài phẩm chất mà Lý Vô Địch không có, đây là ngọn nguồn hắn có thể sử dụng Đông Hoàng Kiếm.

Lý Vô Địch là người thô lỗ, khoái ý ân thù, con đường của Lý Thiên Mệnh thì là đế đạo lên trời.

Lý Thiên Mệnh nhận thức rõ ràng hơn về chính mình.

Hắn đi mỗi bước đều biết rõ chính mình muốn làm cái gì.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Theo thời gian trôi qua, ba công pháp của Lý Thiên Mệnh vận chuyển, Thiên Ý Đế Hoàng trưởng thành, rốt cuộc Địa Chi Thánh Nguyên của hắn lột xác thành Thiên Chi Thánh Nguyên.

Trong Thánh Cung, Mệnh Tuyền không ngừng phun trào ra lực lượng mới, có lực lượng chảy khắp người, gột rửa thân thể.

Khi Thiên Chi Thánh Nguyên chảy đến mỗi góc thân thể, thân xác của Lý Thiên Mệnh phát sinh lột xác đẳng cấp sinh mệnh.

Giờ phút này, Thiên Ý Đế Hoàng, máu thịt, Thánh Nguyên của Lý Thiên Mệnh đều lột xác, đạt đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhất trọng.

Lột xác của đại cảnh giới mang đến vô số tạo hóa.

Từ đây về sau, sự trưởng thành của Thiên Chi Thánh cảnh với nền móng Thiên Ý lần này, trên cơ bản một đường chạy thẳng.

Tiềm lực không giới hạn là khác biệt rõ rệt nhất giữa Lý Thiên Mệnh và tất cả người Thần Đô.

- Thiên Chi Thánh cảnh, thể ngự không.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh sâu thẳm, cẩn thận vận chuyển Thánh Nguyên.

Thân thể của hắn nhẹ như yến, khi ngự không bay lượn trong thiên địa thì tựa như cá chui vào nước.

Hắn có nhận thức khác với toàn bộ thế giới.

Trước kia, thế giới tựa như mặt phẳng, mọi người đều ở trên đất bằng.

Nhưng bắt đầu từ bây giờ, thế giới thành lập thể.

Lý Thiên Mệnh cảm khái nói:

- Thiên địa, thế giới, càng thêm vô cùng vô tận.

Huỳnh Hỏa nói:

- Bớt khoe khoang đi, Thái Nhất Tháp có động tĩnh.

- Hả?

Lý Thiên Mệnh phát hiện, sau khi hắn thành tựu Thiên Chi Thánh cảnh thì tựa hồ sản sinh một loại liên hệ với Thái Nhất Tháp.

- Loại cảm giác này là . . .?

Lý Thiên Mệnh thuận theo cảm giác, vươn tay ra, hắn giật mình trông thấy Thái Nhất Tháp xuất hiện trên bàn tay của mình.

Thực hiển nhiên, hắn có thể sử dụng Thái Nhất Tháp ở một mức nào đó.

Khi Lý Thiên Mệnh lại động ý niệm, Thái Nhất Tháp trở lại trong không gian bản mệnh, toàn quá trình rất là suôn sẻ.

- Đi ra.

Không có gì bất ngờ xảy ra, vào rồi ra đều không gặp trục trặc gì, tốt hơn lúc trước nhiều.

- Biến lớn?

Khi Lý Thiên Mệnh nghĩ như vậy, sự tình thần kỳ phát sinh.

Đó là . . . Thái Nhất Tháp ở trong tay hắn thật sự biến to ra.

Mãi đến khi mũi tháp chạm vào nóc phòng tu luyện mới ngừng, cao cỡ hơn năm thước.

Thái Nhất Tháp có tổng cộng ba tầng.

Lý Thiên Mệnh thấy ngay cánh cửa tầng thứ nhất của Thái Nhất Tháp cao năm thước đã mở rộng.

Huỳnh Hỏa nói:

- Trước kia cửa này khép kín, chúng ta đến Thiên Chi Thánh cảnh thì bỗng mở ra.

Tầng chót nhất Thái Nhất Tháp cao hơn hai thước, cửa mở rộng này cao gần hai thước.

Điều này nói lên Lý Thiên Mệnh rất có thể phải dùng chân thân đi vào Thái Nhất Tháp này.

- Vào xem không?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đã mở ra trước mặt ta thì chắc chắn phải đi vào rồi.

Phán đoán từ bất cứ khía cạnh nào thì Thái Nhất Tháp đều không có lý do gì uy hiếp an toàn của hắn.

Lý Thiên Mệnh đi tới trước Thái Nhất Tháp, tay đặt lên cánh cửa trắng to, xúc cảm lạnh lẽo giống như lúc chạm vào Đông Hoàng Kiếm.

Lý Thiên Mệnh đẩy nhẹ, bên trong dày đặc sương mù trắng, hắn trực tiếp đi vào.

Nhìn từ bên ngoài thì không gian tầng thứ nhất Thái Nhất Tháp cùng lắm chỉ có thể chứa hai, ba người.

Nhưng khi Lý Thiên Mệnh đi vào, giật mình phát hiện trần nhà trên đầu nâng cao gấp mười lần, chiều rộng của Thái Nhất Tháp cũng nới ra gấp mười lần.

Điều này khiến không gian trong tầng tháp thứ nhất trở nên rộng hơn phòng tu luyện, có thể thả Lam Hoang vào trong này.

Không có gì ngoài ý muốn là linh khí thiên địa bên trong ngưng kết thành sương mù trắng, dày đặc, hít vào một hơi cảm giác có thể kéo dài tuổi thọ.

- Thần kỳ!

Lý Thiên Mệnh sử dụng Động Tất Chi Nhãn, tầm mắt của hắn rơi vào vách tường trong Thái Nhất Tháp.

Hắn giật mình phát hiện dù là vách tường, trần nhà hay nền đất đều có một loại thiên văn màu trắng trườn bò.

Chúng không phải thánh thiên văn mà hơi giống thiên văn màu vàng đen trong năm cánh cửa lớn của Đông Hoàng Kiếm, vượt ngoài phạm trù hiểu biết của Lý Thiên Mệnh.

Nhưng đều vô cùng huyền ảo.

Lý Thiên Mệnh vươn cánh tay trái xoa nhẹ, thiên văn màu trắng chất chứa nhiều tin tức, không phải Thiên Ý Đế Hoàng nhưng tựa hồ có lợi cho hắn.

Cụ thể như thế nào thì Lý Thiên Mệnh cần thường xuyên đi vào lần mò.

Tạm thời trong Thái Nhất Tháp còn có thứ khác hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn.

Đó là hai món đồ đặt giữa tầng một Thái Nhất Tháp.

Nói chính xác hơn là . . .

Hai Thái Nhất Tháp giống nhau y như đúc!

Nhưng một cái màu tím, một cái màu đỏ thẫm.

Trừ khác màu ra, hai tháp báu này từ góc độ nào đều giống hệt Thái Nhất Tháp.

Chúng nó một trái một phải xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Trừ thiên văn màu trắng thần diệu ra, tháp báu màu tím, màu đỏ này là thứ duy nhất trong tầng một.

Bình Luận (0)
Comment