Lý Thiên Mệnh bước tới gần.
Hắn còn chưa lại gần thì hai tòa tháp báu có biến đổi.
Chúng nó lao về phía Lý Thiên Mệnh, đụng vào người của hắn.
Tháp màu tím di chuyển xuống dưới, đến vị trí Thánh Cung ở đan điền của Lý Thiên Mệnh, tựa hồ hoàn toàn bảo hộ Thánh Cung của hắn, bao gồm tòa tháp.
Tòa tháp màu đỏ thì vô hình trung biến mất, lúc xuất hiện, nó vào thức hải của Lý Thiên Mệnh, tựa hồ hòa vào trong thức hải, hoàn toàn bảo vệ hồn màu trắng của hắn và Thiên Ý Đế Hoàng.
Lý Thiên Mệnh nhờ thế mà biết tên của chúng nó.
Tháp báu màu tím bảo vệ Thánh Cung tên là Tử Phủ Tháp.
Tháp báu màu đỏ bảo vệ thức hải tên là Thần Hồn Tháp.
Thực hiển nhiên, chúng nó đều là một phần của Thái Nhất Tháp.
Lý Thiên Mệnh không kiềm được nở nụ cười:
- Lần này được lợi.
Hắn cảm giác được Thánh Cung và thức hải đều trở nên đặc biệt kiên cố.
- Thức hải là căn bản của linh hồn, Thần Hồn Tháp là một phần của vật thần Thái Nhất Tháp này, nếu trấn giữ thức hải thì chắc chắn có thể chặn lại mọi công kích về mặt linh hồn. Thánh Cung là căn bản của tu hành, có Tử Phủ Tháp này trấn giữ, rất có thể người khác không hủy được Thánh Cung của ta!
Lý Thiên Mệnh không xác định Thần Hồn Tháp và Tử Phủ Tháp mạnh cỡ nào, đây là tạo hóa xuất hiện sau khi mở ra tầng thứ nhất Thái Nhất Tháp, chắc sẽ không quá yếu.
- Uy lực của Thần Hồn Tháp thì có thể tìm Tiểu Phong thử nghiệm.
Thái Nhất Tháp từng đỡ sức sát thương linh hồn của Dạ Lăng Phong cho Lý Thiên Mệnh, phần công hiệu này rất có thể đến từ Thần Hồn Tháp.
- Chỉ cần chứng minh Thần Hồn Tháp rất mạnh thì Tử Phủ Tháp cũng sẽ không yếu, người khác muốn giết ta thì dễ, nhưng muốn hủy Thánh Cung của ta sẽ rất khó!
Đây là niềm vui bất ngờ lớn cho Lý Thiên Mệnh.
Về sau có thể từ từ nghiên cứu thiên văn màu trắng của Thái Nhất Tháp.
Lý Thiên Mệnh đi dạo xong tầng thứ nhất thì đi ra.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Khương Phi Linh đứng ở bên ngoài, trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Khương Phi Linh kinh ngạc hỏi:
- Ca ca, đây là Thái Nhất Tháp?
- Đúng vậy!
- Mới khống chế hả?
- Có lẽ nhờ vào đột phá Thiên Chi Thánh cảnh.
Khương Phi Linh nói:
- Thật thần kỳ, mới rồi ta muốn đi vào nhưng không được.
- Vậy sao? Phụ Linh thử lại xem.
- Được.
Khương Phi Linh thoát khỏi Hậu Thiên Thần Thai, nhập vào người Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh thử một phen, trạng thái Phụ Linh thì Khương Phi Linh có thể đi vào, nhưng phải để Tiên Thiên Thần Thai lại bên ngoài.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chuyện này lạ đây, ta phỏng chừng trừ ta và nhóm Huỳnh Hỏa ra người khác không vào được.
- Phải chăng điều này chứng minh ca ca là chủ của Thái Nhất Tháp?
Lý Thiên Mệnh tràn đầy mong đợi:
- Có lẽ vậy, dù sao đã mở ra tầng thứ nhất, mặt trên còn có hai tầng, về sau rất có thể sẽ mở ra, không biết bên trong có cái gì?
Lý Thiên Mệnh tìm Dạ Lăng Phong, y dốc hết sức nhưng vẫn không thể phá vỡ thức hải của hắn, hoàn toàn không lay động được.
Dạ Lăng Phong nói:
- Điều này tương đương với thức hải của ngươi là cấm địa, không ai vào được.
- Rất tốt!
Điều này chứng minh Tử Phủ Tháp cực kỳ kiên cố.
Những ngày tiếp theo, Lý Thiên Mệnh tiếp tục nghiên cứu chiêu cuối cùng của Cửu Thiên Ngân Hà Quyết, Cửu Thiên Tinh Trần, cũng tăng tốc độ dung hợp Bất Diệt Kiếm Khí.
Lý Thiên Mệnh phát hiện sau khi thành tựu Thiên Chi Thánh Thể thì khả năng chịu đựng Bất Diệt Kiếm Khí càng nhiều, Bất Diệt Kiếm Thể càng mạnh.
- Không lâu sau sẽ lại là mùng một, e rằng sẽ là ngày quyết chiến chân chính. Mình phải mạnh hơn trước khi ngày đó đến, mới có thực lực ảnh hưởng đại cục!
Thời gian gấp gáp, Lý Thiên Mệnh không thả lỏng một phút giây nào.
. . .
Linh Lung Thành.
Đã cuối tháng, tối nay vẫn mờ tối, trăng sáng trên trời khuyết một lỗ to.
Nguyên Yêu Nguyệt Lâu hoàn toàn im lặng, không chút ánh đèn.
Trong bóng đêm, bỗng nhiên có một nam nhân cao lớn mặc áo vua màu lửa đỏ đáp xuống Yêu Nguyệt Lâu.
Nam nhân áo đỏ hơi bất mãn nói:
- Đế Thú, ngươi đêm khuya kêu ta tới đây rốt cuộc có gì sai bảo? Hiện giờ Hoàng Thành đối mặt phản quân uy hiếp, ta không rời đi được, ngươi có gì thì nói mau lên.
Một con cự thú nằm rạp trước cửa tầng cao nhất, giọng lạnh nhạt nói:
- Ngươi mở cửa vào đi.
Nam nhân áo đỏ sửng sốt:
- Đi vào?
Gã híp mắt quan sát một lúc, nói:
- Đế Thú, khí huyết của ngươi bàng bạc hơn nhiều rồi.
Cự thú nói:
- Bớt nói nhảm.
Nam nhân áo đỏ dường như nhận ra điều gì, đôi mắt dần đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.
Nam nhân áo đỏ cất bước, đi loạng choạng, dường như mất rất nhiều sức mới đến gần cửa được, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa, đi vào trong.
Bên cửa sổ, một nam nhân mặc trường bào màu vàng đen đứng cạnh khung cửa sổ nhìn phương xa.
Ánh trăng tàn khuyết chiếu xuống người nam nhân, nửa bên mặt có khủng bố vĩnh viễn không thay đổi.
Bùm!
Nam nhân áo đỏ trực tiếp quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Người đứng bên cửa sổ không lên tiếng thì nam nhân áo đỏ không dừng lại.
Người kia mở miệng nói:
- Có thể.
Nam nhân áo đỏ thấp giọng kêu lên:
- Phụ hoàng!
Trong tiếng kêu chất chứa tình cảm phức tạp và chôn sâu kinh khủng.
Người kia hỏi:
- Ta không chết, ngươi thấy buồn sao?
Nam nhân áo đỏ khóc ròng nói:
- Phụ hoàng, nhi đã từng vui vẻ vì làm đế, nhưng hôm nay nhi suy sụp đến tận đây, mới phát hiện mình không có năng lực này! Hôm nay được thấy cảnh này là chuyện vui lớn nhất cuộc đời Đông Dương Dục này! Nhiều gút mắt đè nặng trong lòng nhi tan biến hết!
Người kia nói:
- Ngươi nói đúng, không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí này. Mười hai ca ca ở trên ngươi không thể được, mấy trăm huynh đệ bên dưới cũng không thể, con cháu của các ngươi, trừ Phong Trần ra đều không có tư cách này, tiếc rằng Phong Trần chết vì ngoài ý muốn.
Nam nhân áo đỏ nói:
- Phụ hoàng, nhi không bảo vệ tốt hắn, tội đáng muôn chết!
Người kia giọng tràn đầy nhiệt huyết nói:
- Chuyện quá khứ đừng lôi ra nữa, sống chết của con người đều có số, mạng của hắn đã mất tức là không có số làm Cổ Chi Đại Đế. Thập Tam, ta hỏi ngươi, có hiểu tại sao ta diễn vở kịch này, lừa ngươi và lão Cửu, còn để hoàng lộc tự hủy diệt mình, thậm chí hủy diệt Thần Đô mà tiền bối sáng tạo?
Nam nhân áo đỏ ánh mắt nóng bỏng, bộ dạng điên cuồng nói:
- Trước đây nhi có nhiều thắc mắc, hiện tại rốt cuộc đã hiểu. Thì ra Luân Hồi Kính còn nằm trong tay phụ hoàng, Lý Mộ Dương đã chết từ lâu! Phụ hoàng tự cắt thịt rút máu mình là vì hoàn toàn móc ra u ác tính của Thần Đô. Nếu phụ hoàng không giả chết thì khối u này sẽ không rục rịch, chờ nó rục rịch, rời khỏi hang ổ cũng là ngày phụ hoàng cắt bỏ u ác tính cho thượng cổ hoàng tộc! Phụ hoàng là hào hùng thiên cổ, Thập Tam bội phục sát đất! Hoàng tộc chúng ta suốt mấy vạn năm không bắt được Thập Phương Đạo Cung, lần này thì đã đến lúc!
Người kia hỏi:
- Ngươi nói đúng, đã đến lúc, nhưng mồi lửa cuối cùng cần ngươi đốt, sợ rằng có phiêu lưu sống chết, ngươi có thể làm được sao?
Nam nhân áo đỏ thấp giọng gầm rống:
- Vì cơ nghiệp của hoàng tộc, vì đại nghiệp của phụ hoàng, Thập Tam chết muôn lần không chối từ! Con cái của nhi đã tử thương hầu như không còn, nhi phải cho tất cả người Thập Phương Đạo Cung chết không có chỗ chôn, khiến Thần Đô thành địa ngục của chúng!
- Tốt lắm, tiếp theo ta sẽ dẫn người của Đạo Cung đến, nhấm nháp canh cá của ta. Đến lúc đó cần ngươi phối hợp diễn kịch.
- Vâng!
Người kia bước lên trước, vuốt đầu nam nhân áo đỏ:
- Thập Tam, vi phụ hiểu thống khổ của ngươi. Truyền thừa không thể đứt đoạn, khiến Đế Hoàng của hoàng tộc chúng ta cõng ác mộng vô tận. Bắt đầu từ lúc hai trăm tuổi, ta sợ nhất là mình chết rồi giang sơn chôn vùi. Lần này qua đi, u ác tính chết hết, thượng cổ hoàng tộc chúng ta vẫn thống trị Thần Quốc thiên thu muôn đời!