Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 773 - Chương 773 - Địa Ngục Trống Rỗng (Tt)

Chương 773 - Địa ngục trống rỗng (tt)
Chương 773 - Địa ngục trống rỗng (tt)

Vừa bay qua bên trên Linh Lung Thành thì có người xông ra chặn lại:

- Người đến là ai, dám can đảm xông vào Linh Lung Thành ta?

Nhưng người của Linh Lung Các căn bản không đuổi theo kịp bọn họ.

Chớp mắt nhóm người đã biến mất ở trước mắt người Linh Lung Các.

- Dường như ta nhìn thấy Bạch Mặc và Dạ Nhất thì phải?

- Người ở giữa bọn họ không lẽ là Vi Sinh Vân Tịch, cung chủ của Thập Phương Đạo Cung?

- Đúng thật rồi!

- Bọn họ đến Linh Lung Thành làm cái gì? Không phải tối nay sẽ tiến công kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng sao?

- Ai biết?

Linh Lung Thành hơi rối loạn.

Vù vù vù vù vù!

Tiếng xé gió, nhóm Lý Thiên Mệnh trông thấy một tòa thành kín đập vào mắt mình.

Tường thành cao bao vây kín kẽ, lấy kết giới thiên văn phong kín hoàn toàn, chính giữa là một tòa lầu cao xinh đẹp, đó là Yêu Nguyệt Lâu.

Đây là một kết giới thiên văn tứ tinh, có kết giới ngăn trở, mọi thứ trong tòa thành kín hơi mơ hồ.

Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, nếu để các trưởng bối phá kết giới thiên văn thì chắc chắn sẽ gây động tĩnh, đánh rắn động cỏ, hơn nữa lãng phí thời gian.

Thế là Lý Thiên Mệnh kêu lên:

- Các vị, để ta cho!

Nhóm người Vi Sinh Vân Tịch đều biết cánh tay trái của Lý Thiên Mệnh có thể xé rách kết giới Nhiên Hồn, vì vậy để hắn ra tay.

Lý Thiên Mệnh đáp xuống bên trên kết giới, dứt khoát dùng móng vuốt tay trái xé kết giới thiên văn, mở ra một lỗ hổng.

Từ Vi Sinh Vân Tịch dẫn đầu, đám người xông thẳng vào.

Lý Thiên Mệnh đi cuối cùng, khi hắn đi vào trong đó thì kết giới thiên văn mới khép lại.

Sau khi đi vào, trước mắt rộng mở.

Đưa mắt nhìn, đây là một thế giới tựa như cảnh tiên, khắp nơi là cung đình lầu các tuyệt đẹp, còn có bãi cỏ rậm rạp um tùm, rừng cây, biển hoa.

Nơi này nước chảy trong suốt, chim hót véo von hoa ngát hương.

Có một mảnh rừng đào màu hồng kéo dài mấy vạn thước bao vây hồ nước sáng lấp lánh.

Vù vù vù vù vù!

Cơ hồ trong tích tắc, nhóm người Vi Sinh Vân Tịch lao về phía hồ nước.

Bọn họ đáp xuống bên bờ hồ, đứng trên mặt đất, không nhúc nhích.

Lý Thiên Mệnh vội chạy theo.

Giọng Vi Sinh Vân Tịch run run hỏi:

- Trông thấy cái gì?

Sắc mặt của Vi Sinh Vân Tịch trắng không chút máu, trong giọng nói chất chứa thống khổ thương xót chúng sinh.

Thực hiển nhiên, nàng đoán được cái gì.

Bạch Mặc khàn giọng nói:

- Cung chủ, người đã chết hết, đều ở trong hồ nước, e rằng cỡ trăm vạn người.

Vi Sinh Vân Tịch cắn răng, nàng hơi lảo đảo, cả người như suy sụp, mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, bất lực bật khóc.

Mọi người nhìn trân trân cảnh trước mắt, lặng ngắt như tờ.

Ở trong mắt Lý Thiên Mệnh:

Trong hồ nước lềnh bềnh xác chết đếm không hết, những cái xác phù thũng.

Bọn họ trợn to mắt, giữ nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, chết trong phút vui sướng nhất, hồn phi phách tán.

Có thể thấy đa số người là thanh thiếu niên dồi dào sức sống, có khả năng vô hạn, đều ôm hy vọng với cuộc sống.

Nhưng hôm nay, bọn họ rậm rạp nổi trên mặt nước, mùi hôi thối ngút trời.

Hồ nước này không có giọt máu nào, nhưng đây là địa ngục đẫm máu!

Hình ảnh này tựa như gai độc đâm vào đầu Lý Thiên Mệnh, khiến hắn khó hít thở.

E rằng cả đời Lý Thiên Mệnh sẽ không quên cái gì gọi là địa ngục trống rỗng, ác ma ở nhân gian.

- Hộc hộc . . .

Lý Thiên Mệnh bóp yết hầu, hắn phải gồng sức mới hít thở được, tơ máu trải rộng trong con ngươi, dù có Thần Hồn Tháp trấn giữ nhưng đầu óc của hắn vẫn đau nhói.

Cảnh này giáng đòn trí mạng vào Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh, như cơn lốc tấn công ý chí.

Mắt Lý Thiên Mệnh quét qua mỗi người trong hồ nước, khuôn mặt khác nhau nhưng giờ phút này thì nụ cười của họ bị cưỡng bức giống hệt nhau.

- Bọn họ từng nói mấy vạn năm qua, bên dưới Thần Đô chôn xác chết trăm ức, đều chết bởi Luân Hồi Kính. Nhưng ta không thấy tận mắt, còn hôm nay . . .

Lý Thiên Mệnh hoàn toàn hiểu được nỗi thống hận và thù không đội trời chung của những tiền bối, tiên liệt của Thập Phương Đạo Cung đối với thượng cổ hoàng tộc.

Giọng Lý Thiên Mệnh khàn đục:

- Tộc như vậy còn chưa xứng bị trời tru đất diệt sao?!

Hắn rất khó chịu, thậm chí nôn khan.

Không phải vì sợ mà do giận đến cực độ, trong thân thể của hắn bị đảo lộn.

Đúng là Lý Thiên Mệnh không quen những người này, càng không có tình cảm gì với họ.

Nhưng xét cho cùng thì hắn là con người!

Con người sở dĩ là con người vì biết đồng tình, có được tình cảm, khi trông thấy tính mệnh của đồng loại bị vô tình đồ sát, ai mà không khí huyết cuồn cuộn, có ai mà không thống khổ?

Nghe kể là một nhẽ, thấy tận mắt, ngửi mùi hôi trăm vạn xác chết ngâm trong nước lại là chuyện khác.

Nhóm người Bạch Mặc trải qua thời đại bốn mươi mấy năm trước, có lẽ bọn họ từng thấy hình ảnh tương tự trong Luân Hồi Kính Hồ ở Hoàng Thành, dù vậy, giờ đây mắt của họ vẫn đỏ ngầu.

Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt nâng cô cô của mình dậy:

- Cung chủ . . .

Vi Sinh Vân Tịch run rẩy:

- Ta . . .

Bả vai của nàng thật gầy gò, nàng là một người ôm lòng chí thiện, vô cùng dịu dàng, khiến người như nàng đối diện sự hung tàn vô tình của thượng cổ hoàng tộc đúng là làm khổ cho nàng.

Lý Thiên Mệnh sẽ không quên mỗi từ Vi Sinh Vân Tịch đã nói với mình, hắn không quên giấc mơ thịnh thế của nàng.

Lý Vô Địch chỉ nhìn thoáng qua, hai nắm tay siết chặt nổi gân xanh:

- Đúng là đê hèn! Đám chó này cũng xứng sống ở trên thế giới này, thật là mở rộng tầm mắt! Mau đi tìm người!

Huyết khí trên người Lý Vô Địch sôi trào, quét mắt qua, cuối cùng khóa chặt Yêu Nguyệt Lâu. Trong tòa thành kín này, Yêu Nguyệt Lâu là nơi duy nhất có người.

Bọn họ trông thấy mọi thứ trong hồ nước, tuy tâm tình biến đổi lớn nhưng chỉ chậm trễ vài giây.

Lý Vô Địch dứt khoát lao nhanh về phía Yêu Nguyệt Lâu.

Dạ Nhất trầm giọng nói, sau đó đuổi theo Lý Vô Địch:

- Chúng ta đến đột ngột, không chừng còn có người!

Mấy người khác, bao gồm Vi Sinh Vân Tịch đều nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ đông người, có thể sưu tầm bốn phía.

Ngay lúc này!

Một bóng người áo đỏ bỗng nhiên lao ra từ tầng cao nhất Yêu Nguyệt Lâu.

Người kia hét to một tiếng:

- Sao các ngươi đến đây?!

Sau đó người này thay đổi sắc mặt, vội vàng lao về phía chân trời chạy trốn.

Cơ hồ mọi người đều thấy rõ đó là ai.

- Đông Dương Dục!!!

Gã xuất hiện tại đây đã nói lên cái gì?

- Không được đi!

Nhóm người Vi Sinh Vân Tịch, Dạ Nhất, Bạch Mặc, Lý Vô Địch đuổi theo ngay.

Lý Vô Địch đã hành động trước một bước nên cách Đông Dương Dục gần nhất.

Lý Vô Địch dứt khoát hóa thành huyết quang, chớp mắt bắn tới trước mặt Đông Dương Dục.

- Ngươi chết đi!

Trong tay Lý Vô Địch cầm một cây đao to chém xuống đầu Đông Dương Dục.

Keng!

Đông Dương Dục huơ kiếm đỡ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cánh tay Đông Dương Dục tê rần, bị đẩy lùi ba mươi thước.

Đông Dương Dục xoe tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Nhưng Đông Dương Dục không có thời gian kinh ngạc, bởi vì người của Thập Phương Đạo Cung đều đuổi theo, hơn nữa ai nấy đều hùng hổ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tất cả công kích đều đánh vào người Đông Dương Dục.

- Muốn giết ta? Không dễ vậy!

Đông Dương Dục bỗng nhiên phất tay, một tấm gương trong suốt xuất hiện trước mắt gã, chớp mắt biến lớn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Công kích của mọi người đều đánh vào tấm gương này.

- Luân Hồi Kính quả nhiên ở trên tay hắn!!!

Bọn họ không kịp rung động, Đông Dương Dục nhờ vào đà công kích của mọi người chớp mắt lao vút lên trời, bay ra kết giới thiên văn.

Nếu không nhờ Luân Hồi Kính này thì vừa rồi Đông Dương Dục đã chết tươi.

Bình Luận (0)
Comment