- Giết hắn!!!
Đây là cơ hội nghìn năm một thuở, tất cả người của Thập Phương Đạo Cung đều phóng lên cao.
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đi lên, lại phá mở kết giới thiên văn, cho các trưởng bối đuổi theo.
Thực lực Cổ Chi Thánh cảnh của Vi Sinh Vân Tịch nháy mắt bày ra, tốc độ của nàng nhanh hơn Đông Dương Dục rất nhiều.
Dù cho Đông Dương Dục đã chạy ra một khoảng cách, nhưng Vi Sinh Vân Tịch chỉ mất mấy chục giây là đuổi theo kịp gã.
Sau Vi Sinh Vân Tịch là Dạ Nhất, Bạch Mặc, Lý Vô Địch theo sát, chờ nàng bám giữ được Đông Dương Dục là bọn họ sẽ đuổi theo kịp.
Nam Phương Điện Vương Tần Cửu Phủ ở bên cạnh Lý Thiên Mệnh lên tiếng:
- Hắn chết chắc rồi!
Sinh Linh Điện Vương Tư Đồ Thanh Hòa rít qua kẽ răng:
- Cung chủ rất nhanh sẽ đuổi theo kịp hắn! Đêm nay chúng ta sẽ tiến công kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng, không ngờ Đông Dương Dục còn dám ở trong Linh Lung Thành hại người! Chỉ cần giết hắn, lấy đầu của hắn trở lại là kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng tự sụp đổ!
Mối thù của chúng sinh ở Kính Hồ đều tính lên đầu Đông Dương Dục.
Mắt thấy Vi Sinh Vân Tịch sắp bắt được Đông Dương Dục.
Trong khoảnh khắc!
Đông Dương Dục vụt ngoái đầu, giọt máu trong bàn tay nhỏ xuống cuốn thiên văn thư dày.
Oong!
Một thế giới to lớn hiện ra sau lưng Đông Dương Dục, chớp mắt mở rộng, nhốt hết người Thập Phương Đạo Cung theo đằng sau gã vào trong.
- Đây là thiên văn thư ngũ tinh Thiên Trọng Huyễn Thiên Thư!
Nghe ra được trong giọng của của Bạch Mặc tràn đầy bất đắc dĩ.
Thần Văn Sư mạnh nhất Thần Quốc cũng chỉ là Thần Văn Sư tứ tinh, chứng minh thiên văn thư ngũ tinh này cực kỳ đắt giá, thậm chí có tiền cũng mua không được.
Đây chắc chắn là chí bảo truyền thừa từ xa xưa đến bây giờ.
Thiên văn thư như vậy lấy ra giữ mạng xác thực có thể cho Đông Dương Dục cơ hội trốn thoát.
Lý Thiên Mệnh không biết tình huống của những người khác như thế nào, trước mắt hắn đều là thế giới mê huyễn và giả dối.
Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn đột phá một tầng, giây sau bổ sung thêm tầng khác vào, không đi ra ngoài được.
Mãi khi Lý Thiên Mệnh đi nghìn tầng, ra khỏi Thiên Trọng Huyễn Thiên Thư thì phát hiện trước mắt chỉ có một mình Vi Sinh Vân Tịch.
Những người khác còn bị nhốt trong sương mù trắng đằng sau.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cung chủ, không đuổi theo sao?
Giọng Vi Sinh Vân Tịch khàn khàn nói:
- Hắn đã chạy thoát, thiên văn thư ngũ tinh cộng thêm Luân Hồi Kính đủ cho hắn nhặt về một cái mạng.
Vi Sinh Vân Tịch rất tức giận, rất giãy giụa.
Nàng quay đầu hướng Lý Thiên Mệnh, bất đắc dĩ nói:
- Thiên Mệnh, thực xin lỗi, ngươi quá trẻ tuổi, không muốn cho ngươi thấy hình ảnh như vậy, sẽ chỉ làm ngươi gánh vác càng nhiều. Thế giới võ đạo là trên hết, bản chất của nó dữ tợn như vậy đấy. Nhân gian thường không có chính nghĩa, vô năng là thống khổ lớn nhất cuộc đời. Ngươi vốn không nên cùng chúng ta gánh vác.
Trong giọng nói của Lý Thiên Mệnh tràn đầy sát khí:
- Cung chủ, ta không sao. Chuyện đã phát sinh, chúng ta đều không có cách nào, kẻ tội không thể tha thứ không phải chúng ta mà là kẻ táng tận thiên lương. Hiện giờ còn chưa biết thắng thua thế nào, ta không tin cho thượng cổ hoàng tộc chết hết mà những chuyện này vẫn còn tồn tại!
- Ừm!
Lúc này, uy lực của Thiên Trọng Huyễn Thiên Thư dần tán đi, những người khác đi ra từ ảo cảnh.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Không đuổi theo kịp, nhưng trốn được hòa thượng, không chạy khỏi miếu được. Đêm nay Đông Dương Dục tất nhiên sẽ về Hoàng Thành, ta không tin hắn còn có quyển thiên văn thư ngũ tinh khác!
Đôi mắt Dạ Nhất đỏ ngầu nói:
- Nếu vậy thì trở về ngay đi, tối nay tru sát ác tặc, nhổ cỏ tận gốc!
Mọi thứ hôm nay đốt cháy lửa giận bên trong bọn họ.
Vốn định từ từ hao mòn chết Đông Dương Lăng và Đông Dương Dục, hiện giờ trong tay Đông Dương Dục chẳng những có Luân Hồi Kính, thậm chí lại tiếp tục phạm tội nghiệt.
Đạo Cung đã không thể giống như trước kia chậm rãi tằm ăn thượng cổ hoàng tộc.
- Các vị, thay trời hành đạo có lẽ sẽ phải trả giá đắt, nhất định sẽ có người hy sinh, chảy cạn máu. Nhưng, vì quốc thái dân an, vì hậu thế có thể an cư lạc nghiệp, sống trong thịnh thế chân chính. Chúng ta chảy nhiều hơn vài giọt máu thì có lẽ thiên hạ chúng sinh sẽ ít rơi giọt lệ. Tất cả đều đáng giá, đúng không?
Vi Sinh Vân Tịch đứng trước mặt mọi người, nước mắt mơ hồ đôi mắt của nàng, tuy không nhìn thấy nhưng đôi mắt kia rực cháy ngọn lửa.
Ánh mắt đó gọi là thấy chết không sờn.
- Đúng vậy!
Bọn họ đều không còn là thanh niên trai tráng, nhưng nhiệt huyết và phóng khoáng của họ vào lúc này làm Lý Thiên Mệnh rung động.
Trên thế giới này luôn có một số người vĩ đại.
Bọn họ không sợ chết, càng không sợ bị người châm chọc cười nhạo, bọn họ sẽ vì đạo nghĩa trong lòng, lấy tính mệnh đi đấu tranh, chỉ cầu không thẹn với lòng, không oán không hối hận.
Lý Thiên Mệnh muốn làm người như thế.
Lý Vô Địch vỗ vai Lý Thiên Mệnh, ánh mắt nóng cháy nói:
- Thiên Mệnh, cung chủ là người tốt, phụ tử chúng ta không thể làm nàng buồn thêm nữa.
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Vâng!
Thật ra Lý Thiên Mệnh có cảm giác rằng các trưởng bối của Thập Phương Đạo Cung đều là người lương thiện.
Thượng cổ hoàng tộc là con cáo già không có điểm giới hạn.
Đêm nay thật sự có thể hủy diệt Đông Dương Dục, sau đó diệt tuyệt Đông Dương Lăng sao?
. . .
Màn đêm buông xuống.
Ầm ầm!
Lại một tiếng sấm nổ, ban đêm tối tăm bỗng nhiên sáng như ban ngày.
Một tia chớp dạng lưới nháy mắt phủ kín nửa bầu trời.
Từ đây về sau đổ cơn mưa lớn, dường như ông trời cũng đang trợ giúp Thập Phương Đạo Cung, cho mưa rơi tối nay.
Rào rào!
Mới vào đêm mà đã mưa như trút nước, mây đen như đè trên đầu.
Trước mắt là màn mưa dày đặc che lấp tầm mắt, bóng tối như cự thú nuốt chửng Thần Đô.
Ngói vỡ tường đổ trong Thần Đô đã bị mưa nhấn chìm, phố lớn ngõ nhỏ nhanh chóng thành dòng sông.
Nước dâng lên, thỉnh thoảng từ góc đường trôi ra một xác chết mục rữa, những xác chết va đụng, bị đẩy vào máng nước của Thần Đô, chảy ra biển.
Đùng đùng đùng!
Lại có ba tia chớp lấp lóe.
Ánh sáng trắng chợt lóe chiếu rọi một quân đoàn trăm vạn người.
Bọn họ lao ra từ Thập Phương Đạo Cung cổ xưa, mỗi người đều khống chế mãnh thú từ một con trở lên, chạy trong màn mưa, lao nhanh qua ngói vỡ tường đổ trong Thần Đô.
Rầm rập!
Mặt đất Thần Đô rung rinh vì vậy.
Cự thú chạy chồm, con hẻm Thần Đô bắn lên nước bùn dơ bẩn tung tóe bốn phía.
Lại có tia chớp lấp lóe, giọt mưa xối lên mặt đám chiến sĩ mặc chiến giáp màu đen, chảy dọc xuống gò má.
Phía trước nhóm người này, một thiếu niên tóc trắng đứng trên con rồng thần hai đầu, thống soái trên vạn người giết hướng Hoàng Thành.
- Tối hôm nay, không chết không ngừng!
Lý Thiên Mệnh đứng trên người Lam Hoang, nhìn Hoàng Thành âm u ở phía xa, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh trông thấy vào ban ngày.
Hắn muốn quên mà không quên được.
- Giết Lâm Tiêu Đình là vì báo thù. Vươn lên trong Đông Hoàng Cảnh là vì nghịch thiên sửa mệnh. Còn lần này, ta muốn vì đạo nghĩa!
Lý Thiên Mệnh luôn trưởng thành, trở thành nhân cách chí cao vô thượng.
Hắn không biết tương lai sẽ ra sao.
Hắn chỉ biết rằng lần này dù phải vứt bỏ sống chết thì hắn quyết đi truy tìm con đường của chính mình!
- Diệt thượng cổ hoàng tộc, phía trước sẽ là đường đế thông thiên!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thiên Mệnh chỉ là một thành viên trong đại quân trăm vạn, hắn nhìn thấy nhiều ánh mắt nóng cháy.
Những chiến sĩ Đạo Cung không làm việc cho thượng cổ hoàng tộc đều là người cùng chung chí hướng với Lý Thiên Mệnh.
Đường khác nhau thì không chung lối.
Nhưng nếu cùng chung chí hướng, quân tử kết bạn, có thể cùng sống cùng chết!
Lý Thiên Mệnh nhìn đằng trước.
Hoàng Thành càng lúc càng gần, Thiên Võ Môn đã đập vào mắt.
- Tộc Cửu Minh!!!
Bọn họ đến từ địa ngục, là ma quỷ nhân gian.
Đã đến lúc đưa bọn họ quay về địa ngục.