Bên ngoài Thiên Võ Môn.
Mưa lớn tầm tã, sắc trời âm u, đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có tiếng hít thở và gầm rống của mãnh thú hai phe là lớn hơn tiếng mưa rơi.
Bên ngoài Thiên Võ Môn, hàng trăm vạn cự thú quỳ rạp tại đây.
Trong đại quân trăm vạn của Thập Phương Đạo Cung truyền ra một giọng nữ thản nhiên nói:
- Cửu điện hạ.
- Cung chủ tự mình buông xuống?
Mặt Đông Dương Lăng lộ nét mừng, mang theo đám bộ chúng nòng cốt đi tới, nghênh tiếp Vi Sinh Vân Tịch.
Cộp cộp cộp!
Vi Sinh Vân Tịch mang theo tất cả cường giả Thập Phương Đạo Cung, bao gồm Lý Vô Địch, đạp trên phế tích đi tới trước mắt Đông Dương Lăng.
Bên cạnh Đông Dương Lăng chỉ có tộc trưởng của Cổ thị tộc và tông chủ tông môn chín cảnh vực, tu vi nhiều nhất là Thiên Chi Thánh cảnh đệ thất trọng.
Ngược lại Thập Phương Đạo Cung, Vi Sinh Vân Tịch có Cổ Chi Thánh cảnh, Dạ Nhất, Bạch Mặc và nhiều Tinh Vương, Điện Vương, có Lý Vô Địch mới đến, nhìn sao cũng mạnh hơn Đông Dương Lăng rất nhiều.
Về mặt quân đoàn thì tố chất của quân đoàn Thất Tinh của Thập Phương Đạo Cung cao hơn lính tạp nham bên Đông Dương Lăng.
Điều này khiến Đông Dương Lăng có vẻ yếu thế, đặc biệt là khi đối diện với Vi Sinh Vân Tịch.
Nếu Vi Sinh Vân Tịch bá đạo thêm một chút, e rằng Đông Dương Lăng không ngẩng đầu lên được.
Đông Dương Lăng khách khí nói:
- Không ngờ cung chủ tự mình trấn giữ quân đoàn Thất Tinh, cung chủ lòng thương thiên hạ, tín nhiệm ta, hoàng tộc chúng ta vô cùng cảm kích.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Ngươi trước biệt cung duy, ta hỏi ngươi một ít vấn đề.
- Mời cung chủ hỏi.
Ánh mắt Vi Sinh Vân Tịch lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi có biết bốn mươi mấy năm trước Lý Mộ Dương không lấy đi Luân Hồi Kính, Luân Hồi Kính vẫn luôn nằm trong tay hoàng tộc của ngươi?
Đông Dương Lăng giật mình kêu lên:
- Không thể nào! Cung chủ nói đùa sao?
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Không đùa, hiện tại Luân Hồi Kính truyền cho Đông Dương Dục.
Đông Dương Lăng lắc đầu, khẳng định nói:
- Sẽ không, năm xưa phụ hoàng của ta tức giận tại chỗ, thậm chí phạt nặng Kỳ Lân cổ tộc. Hơn nữa bốn mươi năm nay không thấy phụ hoàng sử dụng Luân Hồi Kính, điều cung chủ nói hoàn toàn không thể nào.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Vậy sao? Nhưng hôm nay chúng ta đi Linh Lung Thành, thấy tận mắt chỗ đó có trăm vạn xác chết! Chúng ta càng tìm được Đông Dương Dục, tiếc rằng bị hắn dùng Luân Hồi Kính và Thiên Trọng Huyễn Thiên Thư chạy trốn. Nhiều người nhìn thấy Luân Hồi Kính tận mắt, không thể sai lầm được.
Đông Dương Lăng cực kỳ giật mình kêu lên:
- Hắn sử dụng Thiên Trọng Huyễn Thiên Thư?
Thực hiển nhiên, không nhiều người biết Đông Dương Dục có được Thiên Trọng Huyễn Thiên Thư, Đông Dương Lăng là một trong số đó.
Vi Sinh Vân Tịch có thể nói ra tên của thiên văn thư ngũ tinh này, điều này nói lên cái gì?
Rằng tất cả điều nàng nói đều là sự thật!
Ánh mắt Bạch Mặc sáng rực nhìn Đông Dương Lăng:
- Đông Dương Lăng, ý của ngươi là ngươi không biết Đông Dương Dục cầm Luân Hồi Kính tu hành?
Mắt Đông Dương Lăng đỏ ngầu nói:
- Vị Lai Điện Vương, Đông Dương Lăng này lấy tính mệnh ra thề, nếu ta biết chuyện thì khiến mạch của ta trời tru đất diệt!
Chuyện này đánh sâu vào quá lớn với gã.
Ngay lúc này, Sùng Dương Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc khó tin kêu lên:
- Không thể nào!
Một kết giới thiên văn cỡ nhỏ hiện ra trong tay Sùng Dương Thái Thượng, lão nói:
- Đây là kết giới Luân Hồi do tiên đế tự mình đưa cho ta, có thể khóa vị trí của Luân Hồi Kính. Từ khi Lý Mộ Dương xuất hiện thì chúng ta đã khóa hắn vô số lần, gần đây hắn luôn hoạt động ở cảnh vực quanh Thần Đô, Luân Hồi Kính chắc chắn nằm trên người hắn!
Bạch Mặc cười khẩy nói:
- Tiên đế nói với ngươi kết giới Luân Hồi có thể khóa vị trí của Luân Hồi Kính thì thật sự có thể khóa vị trí sao?
Đông Dương Lăng sắc mặt âm trầm nói:
- Chuyện này để ta nói. Các vị Thái Thượng, ta không cố ý che giấu chuyện này với các vị, nói thật, kết giới Luân Hồi xác thực không có tác dụng đó. Nó chỉ có tên giống Luân Hồi Kính, thật ra kết giới Luân Hồi không có tác dụng gì. Phụ hoàng của ta làm như vậy đại khái là vì có thể càng thoải mái sử dụng Luân Hồi Kính.
Nhóm người Sùng Dương Thái Thượng đứng ngây như phỗng:
- Cái gì?!
Sự thực này khiến bi thảm bốn mươi mấy năm của Kỳ Lân cổ tộc tựa như trò cười.
Bọn họ cầm kết giới Luân Hồi truy đuổi khắp nơi một thời gian dài tựa như kẻ ngốc.
Sùng Dương Thái Thượng run rẩy hỏi:
- Nếu vậy thì . . . tại sao chúng ta còn phải chịu phạt?
Đông Dương Lăng nói:
- Các ngươi bồi dưỡng ra Lý Mộ Dương có lòng mưu phạt, như vậy chưa thể trừng phạt sao? Hơn nữa ta đã giải quyết Nhất Thế Chú cho Kỳ Lân cổ tộc các ngươi rồi còn gì?
Đông Dương Lăng rung động vì chuyện Luân Hồi Kính, nhưng nói thật, từ đầu đến cuối gã không cho rằng cách làm của Càn Đế có vấn đề gì.
Nếu Luân Hồi Kính nằm trong tay gã thì gã chắc chắn cũng sử dụng giống như vậy.
Thập Phương Đạo Cung đã sớm nhìn thấu.
Linh Tinh Thái Thượng nói:
- Không đúng! Ngày hôm qua chúng ta còn định vị Lý Mộ Dương! Hắn còn đang hoạt động, qua kết giới có thể thấy bên cạnh hắn còn có một nữ nhân!
- Có thể xem rõ ràng bề ngoài của Lý Mộ Dương không?
- Chỉ thấy đường nét, nhưng chắc là hắn rồi!
Đông Dương Lăng nói:
- Đừng làm rộn, kết giới Luân Hồi thường có trục trặc, ai biết người mà các ngươi trông thấy là ai? Trả lại cho ta đi, khi nào rảnh ta sẽ nghiên cứu.
Điều này khiến nhóm Thái Thượng của Kỳ Lân cổ tộc rất là bức bối.
Chuyện bọn họ vững tin bốn mươi mấy năm thế nhưng là trò cười, mệt bọn họ gánh nhục mạ bốn mươi mấy năm.
Hiện tại làm việc cho Đông Dương Lăng, nhưng Đông Dương Lăng có cho bọn họ thể diện không?
Sùng Dương Thái Thượng nhắm mắt lại, thở dài, vươn tay ra đưa kết giới Luân Hồi cho Đông Dương Lăng.
Ngay lúc này, bỗng có bóng người lao ra, nhanh tay cướp lấy kết giới Luân Hồi trước Đông Dương Lăng.
Mọi người giật nảy mình, tập trung nhìn vào, không ngờ là gương mặt lạ, ít nhất đa số người bên Đông Dương Lăng không quen.
Đông Dương Lăng tức giận hỏi:
- Cung chủ, người này là ai? Tại sao cướp đi kết giới Luân Hồi?!
Vi Sinh Vân Tịch trả lời:
- Hắn là người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh, tên Lý Vô Địch, cung chủ đời tiếp theo của Đạo Cung, hậu duệ của thánh tộc Lý thị.
Lý Vô Địch cười nói:
- Cửu điện hạ, tiếp theo ta sẽ dẫn dắt Đạo Cung bán mạng cho ngươi, lần đầu gặp mặt, nói sao thì ngươi cũng nên tặng món quà gặp mặt cho ta đúng không? Thứ này tuy tồi tàn nhưng miễn cưỡng lọt vào mắt ta, nếu điện hạ khảng khái, vậy ta xin nhận. Dù sao các ngươi cầm nó trám miệng Kỳ Lân cổ tộc, vậy chắc không phải thứ quý giá gì, đúng không?
Đông Dương Lăng híp mắt, gã rõ ràng cảm giác được Lý Vô Địch và Vi Sinh Vân Tịch khác nhau.
Gã sớm nghe tiếng của Lý Vô Địch, hôm nay nhìn nam nhân thô lỗ hoang dã này trong ánh mắt có tính xâm lược, khiến Đông Dương Lăng cảm thụ được uy hiếp mạnh hơn Vi Sinh Vân Tịch gấp đôi.
Đây là một người mặt tươi cười đâm chết người.
Đông Dương Lăng nói:
- Thì ra là cung chủ đời tiếp theo, kính đã lâu, danh bất hư truyền. Nhưng kết giới Luân Hồi là vật phẩm trọng yếu của hoàng tộc ta, mời các ngươi trả lại. Hôm khác hạ được Đông Dương Dục, ta sẽ tặng quà long trọng hơn.
Lý Vô Địch nói:
- Đã muộn, thứ ta thu rồi không có lý nào lại đưa trả. Cửu điện hạ ăn bồ hòn này đi.
Câu nói này cuồng không biên giới.