Người bên cạnh Đông Dương Lăng ai nấy lửa giận ngút trời quát:
- Càn rỡ!
- To gan!
Hành vi này của Lý Vô Địch ác liệt còn hơn Lý Thiên Mệnh đánh Khương Liễu Đình một trận trước mắt bao người.
Trong lúc hai bên bừng bừng lửa giận chống đối nhau, Lý Vô Địch vẫn trơ trơ kia, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Đông Dương Lăng thật lâu.
Thời gian như dừng lại.
Từ đầu đến cuối Lý Vô Địch không lùi một bước.
Y từng gặp Mộ Dương, cho nên suy đoán kết giới Luân Hồi có lẽ liên quan đến Mộ Dương, đã có cơ hội này thì tự nhiên phải nhanh tay bắt lấy.
Vi Sinh Vân Tịch nói:
- Đã gần tới giờ, nên ra tay.
Thực hiển nhiên, nàng mặc nhận hành vi của Lý Vô Địch.
Đông Dương Lăng gật đầu:
- Ừm!
Một chữ ừ, nhìn ra được Đông Dương Lăng vì vậy mà nuốt xuống rất nhiều lửa giận.
Lý Vô Địch hùng hổ nói:
- Cái quái gì! Lặn lội xa xôi chạy tới bán mạng cho ngươi, lấy một thứ đồng nát thôi mà cũng bủn xỉn cả buổi, ngươi không nhìn xem mình có bao nhiêu binh mã? Ta chỉ đòi ngươi một thứ đã là có lương tâm, đổi lại người khác không chừng lột một lớp da của ngươi ra!
Bạch Mặc và Dạ Nhất liếc nhau, hai người tiếc nuối Lý Vô Địch đến chậm. Tên này rất thích hợp với Thập Phương Đạo Cung quá chính thống rộng rãi, trên người của y có thứ mà Đạo Cung thiếu.
Nhưng mà . . .
Đông Dương Lăng không tiếp tục dây dưa với Lý Vô Địch, y suy nghĩ một việc khác.
Nếu lấy được Luân Hồi Kính thì nên xử lý như thế nào?
Đang lúc Đông Dương Lăng suy nghĩ không yên, Lý Vô Địch trở lại trận doanh của Đạo Cung.
Qua một lúc, Lý Vô Địch lôi một nữ nhân toàn thân đẫm máu đi tới trước Thiên Võ Môn.
Đông Dương Lăng tập trung nhìn kỹ, đây là Mộng Thính Vũ của Linh Lung các chủ mà?
Linh Lung Các cơ bản ủng hộ Đông Dương Dục, trong Hoàng Thành có nhiều người của Linh Lung Các.
Có điều thế lực của Linh Lung Các phần lớn trải rộng toàn quốc, trong Thần Đô chỉ có một ít, Đông Dương Lăng không dám đắc tội với Mộng Thính Vũ.
Đông Dương Lăng hỏi:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lý Vô Địch nhấn Mộng Thính Vũ quỳ xuống đất, y không trả lời Đông Dương Lăng mà giật tóc của nàng, bắt ngửa đầu nhìn về phía Hoàng Thành.
Lý Vô Địch nói:
- Ngẩng đầu lên, cho người bên trong thấy rõ ngươi.
Mộng Thính Vũ cười nhạt:
- Ha ha.
Lý Vô Địch nói:
- Đã hành hạ ngươi nửa tháng nhưng không thấy ngươi mềm miệng một lần nào, phải công nhận ngươi là nữ nhân gan dạ nhất mà ta từng gặp. Ngươi nên chết thê thảm một chút mới miễn cưỡng chuộc tội. Ta cho ngươi thời gian cuối cùng, có gì muốn nói không?
Mộng Thính Vũ ngẩng đầu, ngước mắt lên lộ ra đôi mắt vô cùng cuồng nhiệt:
- Muốn ta nói? Vậy thì nghe kỹ đây!
Mộng Thính Vũ nhớ đến một người, người đó khiến đôi mắt của nàng bắn ra sức mạnh vô cùng, lấy thân thể phụ nữ yếu đuối điên cuồng hét to:
- Trong thiên địa này chỉ có chủng tộc mạnh nhất, người mạnh nhất mới có thể sống tiếp. Con kiến không xứng sinh tồn, mệnh của chúng sinh không gọi là mệnh mà là đạo! Kẻ chấp mê bất ngộ, miệng đầy đạo đức chung quy bị thế giới đào thải, muốn thành thần thì phải cướp đoạt mệnh với trời!
Mộng Thính Vũ cười ra nước mắt, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, ánh mắt dữ tợn nhìn Lý Vô Địch:
- Ta không phải thượng cổ hoàng tộc, nhưng theo ta thấy thì thượng cổ hoàng tộc nhất định có thể vĩnh thế bất diệt, vạn thọ vô cương!!!
Két!
Lý Vô Địch vung đao chém.
Xoẹt!
Đầu của Mộng Thính Vũ bay lên trời.
- Rõ ràng là giai nhân hồng nhan lại bị tẩy não thành đồ đần. Vạn thọ vô cương bà nội ngươi!
Đầu của Mộng Thính Vũ rơi xuống, bị Lý Vô Địch chộp lấy.
Lý Vô Địch xách mái tóc dài của Mộng Thính Vũ, giơ khuôn mặt xinh đẹp diêm dúa về phía Đông Dương Lăng, nhe răng cười nói:
- Cửu điện hạ, vừa rồi nhận quà lớn của ngươi khiến ta ngại quá, lập tức đáp lại bằng quà cho ngươi đây. Mộng Thính Vũ là nhân vật sừng sỏ, sau khi ngươi trở về dùng đầu của ả làm cái bố thì mới chứng tỏ cấp bậc, xứng đôi với thân phận Cổ Chi Đại Đế mới của ngươi.
Lý Vô Địch nói xong ném cái đầu về phía Đông Dương Lăng.
Lực bay cực mạnh.
Bốp!
Đông Dương Lăng giơ tay đẩy, cái đầu chưa đến gần gã đã thành bột phấn, bắn đầy mặt gã.
Cảnh này khiến bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng sấm nổ ầm ầm.
Dạ Nhất cất giọng cao vút:
- Quân đoàn Thất Tinh nghe lệnh!
Dạ Nhất bình tĩnh như không trông thấy cảnh vừa rồi, đứng trên Vĩnh Dạ Thiên Ma Ưng, tay cầm thương đen chỉ hướng Hoàng Thành, mắt nhìn về phía Đông Dương Lăng.
Đông Dương Lăng lau bột phấn trên mặt, bình tĩnh nói:
- Tiến công!
Lần này quân đoàn hai bên không tách riêng mà tụ tập trước Thiên Võ Môn, chuẩn bị tiến công ngay mặt.
Ầm!
Hơn một trăm vạn Ngự Thú Sư và gần hai trăm vạn thú bản mệnh theo chỉ huy của cường giả hai bên xông vào kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng.
Rầm rập rầm rập!
Cự thú lao nhanh, đất đai rung rinh, từ trên trời cao, hai quân đoàn như con kiến, rậm rạp vô cùng vô tận, khí thế ngập trời.
Lý Vô Địch hét lên:
- Thiên Mệnh, qua đây!
Lý Thiên Mệnh giao Ám Tinh Doanh cho Trần Phóng và Liễu Ngữ Ý, hắn cùng Dạ Lăng Phong, Hồn Ma đi tới bên cạnh Lý Vô Địch.
Trong một tháng, Dạ Lăng Phong đã trưởng thành đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ tam trọng. Hồn Ma của y nhìn chiến trường Tu La ở đằng trước, đã rục rịch.
Lý Vô Địch nói:
- Bọn họ định để cường giả hai bên hình thành dao nhọn giết vào kết giới mở đường, làm thịt Đông Dương Dục. Thiên Mệnh, ngươi đi cùng chúng ta.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Được!
Lý Vô Địch lấy ra kết giới Luân Hồi:
- Thứ này đưa cho ngươi.
- Đa tạ nghĩa phụ.
Lý Thiên Mệnh biết ngay y cướp đoạt thứ này là vì đưa cho mình. Hắn cất kết giới Luân Hồi vào.
Lý Vô Địch cười nói:
- Đi, phụ tử chúng ta cùng nhau giết trời long đất lở!
- Tốt!
- Theo kịp!
Cường giả hai bên nhanh chóng hội tụ lại với nhau, so sánh thì bên Đông Dương Lăng xác thực nghèo nàn.
Đông Dương Lăng nói:
- Hôm nay Đông Dương Dục phải chết, ai lấy được đầu của hắn sẽ thưởng cho nghìn vạn thánh tinh, vạn dặm đất phong!
- Giết!!!
Mặt ngoài là Đông Dương Lăng chỉ huy, trên thực tế, gã đi theo nhóm người Vi Sinh Vân Tịch trước tiên lao vào kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng.
Trong phút chốc, Lý Thiên Mệnh cảm giác bên cạnh mình toàn là Thánh Thú Cổ.
Không nói bên Đông Dương Lăng, bên cạnh Lý Thiên Mệnh, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng của Lý Vô Địch hiện giờ đã tiến hóa thành Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng, có được tám mươi sáu đốm sao.
Thực hiển nhiên, đây là nhờ Vi Sinh Vân Tịch tặng cho Thần Nguyên Cổ.
Thú bản mệnh của Bạch Mặc là Đế Tinh Bạch Sí Hổ tám mươi hai sao.
Đó là một con mãnh hổ màu trắng to lớn, Đế Ma Hỗn Độn Meow Meow trông thật nhỏ bé ở trước mặt nó, một tiếng gầm là muôn thú thần phục.
Nhưng đáng sợ nhất là thú bản mệnh của Vi Sinh Vân Tịch.
Thú bản mệnh của Vi Sinh Vân Tịch có được tám mươi tám đốm sao, trong lãnh thổ Cổ Chi Thần quốc hiện nay, nó chỉ đứng sau thú bản mệnh của Càn Đế, Đế Thú.
Khi nó xuất hiện trên chiến trường, có thể nói là che kín trời, siêu to khổng lồ, trực tiếp phủ lên mũi nhọn của tất cả Thánh Thú Cổ.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên xem, trên bầu trời tối đen tựa hồ xuất hiện một bầu trời sao rực rỡ, trời sao có muôn vàn ngôi sao, ánh sao lấp lánh.
Cần nhìn kỹ mới thấy ra đó là bụng của một con cự thú.
Con cự thú này tên là Tinh Vân Đế Kình.
Nó bay trên trời, ngao du trong thiên địa, trời sao là đại dương của nó.
Thân hình của nó to hơn Lam Hoang từ gấp ba trở lên, không xem kỹ còn tưởng là trời sao di động.