Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 778 - Chương 778 - Tru Sát Cửu Tộc

Chương 778 - Tru sát cửu tộc
Chương 778 - Tru sát cửu tộc

Phía trước, nam nhân tóc đỏ đại khai sát giới, đại đao chĩa đến đâu là không ai ngăn được.

Y đang sử dụng thánh thú binh có tên Đệ Nhất Kiếp Đao, đây là binh khí truyền xuống từ thời Lý Thần Tiêu làm Thập Phương cung chủ, nghe nói cũng lấy từ trong thần táng.

Đệ Nhất Kiếp Đao có tổng cộng chín mươi hai sợi thánh thiên văn, mạnh còn hơn Bạch Sí Tinh Liên của Vi Sinh Vân Tịch.

Thực hiển nhiên, người này cũng lấy được nhiều chỗ tốt từ tay Vi Sinh Vân Tịch.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thái Cổ Huyết Kiếp Côn Bằng hóa thành côn to màu đỏ cùng Lam Hoang lăn lộn trong Trạm Lam Hải Ngục.

Đối thủ nào bị cuốn vào trong nước thì chết càng nhanh.

Lý Vô Địch uất hận nói:

- Không ngờ bị nhi tử của ta cướp mất danh hiệu thiên tài đệ nhất Đông Hoàng Cảnh! Ức chế! Lấy cái gì giải buồn? Chỉ có đồ sát thứ chó chết!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nghĩa phụ, người hết thời rồi, bây giờ ta là thiên tài đệ nhất Thần Quốc mười vạn năm qua, ai hiếm lạ tranh Đông Hoàng Cảnh với người. Tầm nhìn hạn hẹp.

Lý Vô Địch nói:

- Láo vậy à? Ha ha, ta thích, vậy ta sẽ làm hạng hai.

Lý Thiên Mệnh chỉ vào Dạ Lăng Phong, nói:

- Có hạng hai rồi, người làm ‘thứ ba’ đi.

Lý Vô Địch đã hiểu biết đôi chút về Dạ Lăng Phong.

Lý Vô Địch bực tức:

- Mợ nó!

Y chỉ có thể trút bực bội lên người thượng cổ hoàng tộc.

Kẻ địch ở trước mặt bọn họ trên cơ bản không có dũng khí chiến đấu gì, rất nhiều người trực tiếp nhường đường, để mặc bọn họ lao vào kết giới.

Nhưng thả cường giả đi qua rồi, đại quân của Đông Dương Dục vẫn ngăn trở đại quân trăm vạn ở sau lưng cường giả.

Mục đích rất rõ ràng, cắt đứt liên hệ giữa cường giả Đạo Cung và quân đoàn!

. . .

Bùm!

Lưu Tinh Bạo Vũ của Tinh Vân Đế Kình quét qua, phía trước đã không có người.

Nhóm Lý Thiên Mệnh rốt cuộc lao ra phạm vi kết giới, tập thể xông về phía Hoàng Thành.

Nghênh tiếp bọn họ là cường giả Thiên Chi Thánh cảnh của mạch Đông Dương Dục.

Những người này lệ thuộc quân đoàn Thần Võ, số lượng rất nhiều, có trên nghìn người, hơn nữa rất nhiều đều là tinh anh!

Thần Vũ nguyên soái Hoàng Sùng Hoán tức giận quát:

- Đám nghịch tặc phản quốc các ngươi, phạm tội lớn liên lụy cửu tộc, chết chưa hết tội! Hiện tại đầu hàng thì còn một cơ hội mỏng manh, nếu không, mỗi người các ngươi tất nhiên vạn kiếp bất phục!!!

- Ngươi đi chết đi!

Đáp lại Hoàng Sùng Hoán là Đệ Nhất Kiếp Đao của Lý Vô Địch.

Mọi người giật mình kêu lên:

- Bảo hộ nguyên soái!

Lập tức có mấy chục người bao vây đằng trước người Hoàng Sùng Hoán.

Nào ngờ Hoàng Sùng Hoán hét xong liền co giò chạy mất, trốn nhanh hơn ai hết.

Chỉ còn lại quân đoàn Thần Võ hứng chịu cường giả Đạo Cung và mạch Đông Dương Lăng xung phong lên.

Trận hỗn chiến này rõ ràng khó khăn hơn nhiều, hơn nữa bốn phía không ngừng có nhân vật trung tâm của thượng cổ hoàng tộc, thậm chí là người của Đông Dương hoàng tộc xúm lại vây giết.

Nơi này dù sao là địa bàn của họ, bọn họ ở lại trong Hoàng Thành, ít nhất có mấy nghìn Thiên Chi Thánh cảnh.

Mỗi người nhóm Lý Thiên Mệnh cơ hồ phải đối mặt đối thủ nhiều gấp chục lần trở lên. Đa số sức ép tập trung lên người nhóm Vi Sinh Vân Tịch.

Nhưng!

Lý Thiên Mệnh không thoải mái hơn họ.

Ai đều biết Lý Thiên Mệnh là nhân vật mấu chốt, mặc kệ là bắt làm tù binh hay chém giết đều là công lao to lớn.

Rất nhiều người nhằm vào hắn.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Xem ta là trái hồng mềm sao?

Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa, Meow Meow, Lam Hoang, cộng thêm Dạ Lăng Phong và Hồn Ma, trên cơ bản hình thành một đoàn thể nhỏ, trực tiếp chuyển chiến trường đến Trạm Lam Hải Ngục.

Cộng thêm trường thời gian của Khương Phi Linh, bọn họ có thể khống chế chiến trường ở mức độ lớn nhất, chiếm cứ quyền chủ động, sáng tạo cơ hội đơn độc quyết đấu.

- Lý Thiên Mệnh, ngươi . . .!

Một thượng cổ hoàng tộc trung niên đầu trọc dáng người vạm vỡ, gã chưa nói hết lời đã bị Tam Thiên Tinh Vực của Lý Thiên Mệnh đâm thủng ngực.

Xoẹt!

Nội tạng rơi đầy đất.

Chết ngay tại chỗ.

- Hãy chuộc tội cho tộc Cửu Minh của ngươi đi!

Lý Thiên Mệnh tách Đông Hoàng Kiếm làm hai, trên người hội tụ sáu nghìn Bất Diệt Kiếm Khí, nơi đi qua, máu thịt văng tung tóe.

Cho dù là Thiên Chi Thánh cảnh cũng chỉ có kết cục tử thương.

- Hắn đã mạnh đến mức này rồi sao?

Sùng Dương Thái Thượng vội vàng giết địch, lão nhìn thoáng qua, những thượng cổ hoàng tộc Thiên Chi Thánh cảnh nhị, tam trọng ở trước mặt Lý Thiên Mệnh như cá nằm trên thớt, mặc cho hắn tùng xẻo.

Lý Thiên Mệnh lấy Trạm Lam Hải Ngục mở đường, tựa như xắt rau, gặp người liền giết.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng nheo mắt nói:

- Ngay cả ta còn không thể giết chóc kiểu như thế được.

Linh Tinh Thái Thượng sắc mặt trắng bệch nói:

- Tiểu tử này quá nghịch thiên, dù Cửu điện hạ chém Đông Dương Dục, về sau làm sao xử lý Lý Thiên Mệnh này? Hắn sớm muộn gì cũng sẽ mạnh hơn Vi Sinh Vân Tịch.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng nói:

- Không biết. Còn Lý Vô Địch kia nữa, lúc trước chúng ta đi Đông Hoàng Cảnh, không tiện tay làm thịt hắn, hiện tại phỏng chừng hắn đến Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng, ổn định thành Cổ Chi Thánh cảnh! Mấu chốt là người này hoàn toàn khác với Vi Sinh Vân Tịch, tương lai tuyệt đối là uy hiếp lớn cho hoàng tộc.

Sùng Dương Thái Thượng sắc mặt khó coi nói:

- Ngươi sai, hiện tại thì hắn đã là mối uy hiếp lớn.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng hỏi:

- Chẳng lẽ Đạo Cung thật sự dám mưu triều soán vị? Cửu điện hạ không muốn thảo luận chuyện này, hắn có đề phòng gì không?

Sùng Dương Thái Thượng khẽ thở dài:

- Muốn đề phòng hay không là một nhẽ, có năng lực phòng bị hay không thì lại là chuyện khác. Cửu điện hạ không có đường lui, nếu hắn buông bỏ Đạo Cung thì sẽ chết trong tay Đông Dương Dục. Hợp tác không phải là sai, sai ở chỗ tiên đế băng hà, sai ở chỗ hai huynh đệ không hủy diệt Đạo Cung trước rồi mới nội đấu! Mấu chốt là Đạo Cung có kết giới Thập Phương Trấn Ma, muốn diệt cũng không được, đây là một ván cờ chết. Cửu điện hạ phải bí quá hoá liều thì mới có khả năng chấp chưởng đại cục, sống sót.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng nói:

- Mặc kệ nói sao thì hoàng tộc gây dựng mấy vạn năm, sớm đã thâm căn cố đế trong Thần Quốc, thế lực trải rộng thiên hạ. Đạo Cung thì chỉ có một, chỉ cần hoàng tộc thống nhất, Đạo Cung hẳn là không dám xằng bậy. Nếu không thì bọn họ đừng hòng sống yên!

- Mấu chốt nằm ở chỗ tối nay chém giết Đông Dương Dục, chúng ta nhất định phải tìm cơ hội bắt lấy Luân Hồi Kính cho Cửu điện hạ, đây là điểm then chốt.

- Rõ!

Trong khi bọn họ âm thầm thảo luận thì một đám cường giả Thập Phương Đạo Cung đã xé rách tuyến phòng thủ của quân đoàn Thần Võ.

Mặc kệ là Đông Dương Dục hay Đông Dương Lăng đều không có cách nào so sánh với Đạo Cung về mặt cường giả.

Có Lý Vô Địch gia nhập, huynh đệ Đông Dương cộng lại cũng thua Đạo Cung.

Trong chiến tranh đại quân trăm vạn quyết đấu, loại cường giả này có tác dụng kỳ diệu rất lớn, ít nhất bọn họ giết vào Hoàng Thành như vào chỗ không người.

Vi Sinh Vân Tịch cộng thêm Lý Vô Địch, Đông Dương Lăng, Bạch Mặc và Dạ Nhất, bốn Thiên Chi Thánh cảnh đệ cửu trọng xung phong đánh cho Hoàng Sùng Hoán Thiên Chi Thánh cảnh đệ bát trọng ôm đầu bỏ chạy, còn ai ngăn được họ?

Chỉ riêng Lý Thiên Mệnh đã không thể đếm rõ mình giết bao nhiêu thượng cổ hoàng tộc Thiên Chi Thánh cảnh.

Bình Luận (0)
Comment