Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 779 - Chương 779 - Tru Sát Cửu Tộc (Tt)

Chương 779 - Tru sát cửu tộc (tt)
Chương 779 - Tru sát cửu tộc (tt)

- Lý Thiên Mệnh!

Trong một con hẻm ở Hoàng Thành, một nam nhân trung niên cưỡi một con voi vàng rực đi ra từ bóng ma.

Trên người voi vàng có vảy rồng màu vàng, đầu mọc sừng rồng, hình thể to lớn, lực lượng thông thiên.

Lý Thiên Mệnh thấy trong mắt nó có bảy mươi sáu đốm sao, chứng minh đây là một con Thánh Thú Cổ hoàn toàn trưởng thành.

Tên của nó là Hoàng Kim Long Tượng.

Lý Thiên Mệnh hỏi nam nhân áo lam:

- Ngươi là ai?

- Ngươi nhớ cho kỹ, người giết ngươi là thái giám giám quốc Thần Quốc, Ngụy Tiếu Đào!

- Thái giám?

Lý Thiên Mệnh mỉm cười, đáy mắt lóe tia sáng, nói tiếp:

- Không có di ngôn gì phải không? Nếu không có thì tiễn ngươi lên đường.

Ngụy Tiếu Đào tức giận quát:

- Nghịch đồ vô sỉ! Phản quốc loạn thế, gan to bằng trời, phạm tội nặng như vậy, bệ hạ tất nhiên tru sát cửu tộc của ngươi!

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Tộc Cửu Minh đến tận lúc này còn chưa buông ngạo mạn của hoàng tộc, như vậy cũng đành thôi, ngươi là thái giám, có gì mà kiêu ngạo vậy?

Ngụy Tiếu Đào giật mình kêu lên:

- Ngươi có ý gì?

Đạo Cung dù sao góp sức cho Đông Dương Lăng, sao Lý Thiên Mệnh có thể tùy tiện gọi tộc Cửu Minh?

- Ý là . . . ngươi đi chết đi!

Lý Thiên Mệnh nói xong, một người ba thú cùng lao ra.

Trong khi Lam Hoang và Hoàng Kim Long Tượng máu lai cắn xé nhau, Huỳnh Hỏa và Meow Meow ở bên cạnh điên cuồng tập kích.

- Vỡ nát đi, hai trứng hoàng kim!

Thánh Thú Cổ thất giai của Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng tầm thường khi bị Lam Hoang kéo vào trong nước, bị Meow Meow điện giật toàn thân tê dại, tự nhiên không ngăn nổi đường kiếm vỡ trứng ba nghìn Bất Diệt Kiếm Khí của Huỳnh Hỏa.

Bụp!

Trứng của Hoàng Kim Long Tượng nát ngay tại chỗ, nó rống lên, sắc mặt xanh tím, biến thành Thanh Tử Long Tượng.

Ngụy Tiếu Đào không ngờ thú bản mệnh của mình thua trận nhanh như vậy, thảm như vậy.

Lý Thiên Mệnh cười to bảo:

- Ha ha, Ngụy công công, thú bản mệnh của ngươi ghép với ngươi thành một đôi, trên đường đi suối vàng các ngươi có thể tụ lại với nhau giao lưu kinh nghiệm làm thái giám. Kinh nghiệm của ngươi phong phú, nhớ chỉ dạy nó nhiều vào.

Ngụy Tiếu Đào tức giận quát:

- Nhãi ranh, vô lễ!

- Ta đâu chỉ vô lễ, ta còn vô tình!

Hai tay của Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, Thiên Chi Dực vỗ đập, hắn có Thiên Chi Thánh Thể, tốc độ càng nhanh.

Chớp mắt, Lý Thiên Mệnh đã xông lên gần ngay trước mắt Ngụy Tiếu Đào.

Sáu nghìn Bất Diệt Kiếm Khí.

Thần Tiêu đệ tứ kiếm.

Hai chiến quyết hội hợp, lực lượng bùng nổ hội tụ trên Đông Hoàng Kiếm, thanh kiếm lấp lánh năm, sáu màu, Bất Diệt Kiếm Khí điên cuồng tàn phá, kiếm chém xuống.

Keng!

Binh khí của Ngụy Tiếu Đào vỡ nát, cả người bị Bất Diệt Kiếm Khí chém thành bột phấn.

Gã không kịp phát ra tiếng hét thảm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dư ba của Bất Diệt Kiếm Khí nổ nát mấy chục gian cung đình lầu các của Hoàng Thành.

Cùng lúc đó, Huỳnh Hỏa lao vào trong miệng Hoàng Kim Long Tượng, bộc phát kiếm khí, đâm con voi thủng lỗ chỗ, chết tươi.

- Giải quyết, tên tiếp theo.

Lý Thiên Mệnh vỗ tay, cất bước rời đi.

Ba con thú bản mệnh nhanh chóng theo sau.

Nhìn lại, ba lão nhân đứng sau lưng hắn, gồm Sùng Dương, Cảnh Nguyệt và Linh Tinh.

Lý Thiên Mệnh nhếch môi cười:

- Ba vị Thái Thượng, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?

Sùng Dương Thái Thượng gật đầu:

- Ừm.

Ánh mắt của ba người phức tạp, đặc biệt là Cảnh Nguyệt Thái Thượng, ngón tay run nhè nhẹ.

- Ta tiếp tục giết người đây.

Lý Thiên Mệnh lướt qua bọn họ, để lại bụi bặm.

Linh Tinh Thái Thượng cực kỳ khó chịu nói:

- Ngụy công công bị một kích diệt gọn, hắn là Thiên Chi Thánh cảnh đệ lục trọng, ngang ngửa với Đông Dương Phần, với chúng ta.

Cảnh Nguyệt Thái Thượng nói:

- Ta đang nghĩ, nếu lúc trước ta trực tiếp làm thịt hắn thì phải chăng hoàng tộc đã không cực khổ khó khăn như vậy?

Sùng Dương Thái Thượng nói:

- Thì đấy, nhưng ai có thuốc hối hận để uống? Nếu biết trước có hôm nay, lúc ở Đông Hoàng Cảnh đã giết Lý Vô Địch và Lý Thiên Mệnh, chuyện đơn giản biết bao?

- Đúng rồi, ài.

Vẻ mặt Linh Tinh Thái Thượng buồn rầu nói:

- Mà nói, chúng ta có cần cực khổ vất vả vì hoàng tộc không?

Sùng Dương Thái Thượng nghiêm túc nói:

- Không có hoàng tộc thì không có Kỳ Lân cổ tộc, Kỳ Lân cổ tộc chúng ta mấy vạn năm qua đi theo hoàng tộc, luôn là đệ nhất Cổ thị tộc. Ra tội nghiệt như Lý Mộ Dương, tộc chúng ta có tội, phải gánh vác. Nỗi lo của hoàng tộc là nỗi lo của Kỳ Lân cổ tộc, không rõ sao?

Cảnh Nguyệt Thái Thượng đồng ý:

- Đúng vậy!

. . .

- Trung Hiền Quân!

- Mau cứu Trung Hiền Quân!

Rất nhiều tiếng la thảm liệt vang lên.

Phập!

Trong ánh mắt thê lương của mạch Đông Dương Dục, một nam nhân tóc đỏ chém chết một thái giám già, xách đầu người này lên, cười to bảo:

- Đây là đệ nhất thái giám Trung Hiền Quân? Nhân vật hô mưa gọi gió trong Thần Quốc, rất được Càn Đế coi trọng, vậy mà chết thật uất ức.

Y là Lý Vô Địch!

Cái chết của Trung Hiền Quân đánh tan tâm tính của cường giả trong Hoàng Thành.

- Cường giả của Đạo Cung quá mạnh!

- Cộng thêm Đông Dương Lăng thì ai mà ngăn cho nổi?

- Nguyên Thần Quốc chỉ có một Cổ Chi Thánh cảnh là Vi Sinh cung chủ, không có người có thể ngăn cản ả ta!

- Bệ hạ đâu? Bệ hạ bỏ chạy rồi sao?

- Đông Dương Lăng được Đạo Cung chống lưng, đã định sẵn sẽ thắng, đầu hàng đi!

Rất nhiều người sầu thảm nói.

Càng làm cho người tuyệt vọng là Thập Phương Đạo Cung và quân đồng minh của mạch Đông Dương Lăng đã phá tan tuyến phòng thủ, sắp giết vào Hoàng Thành.

Nếu để bọn họ bước vào Hoàng Thành thì sẽ là phút Đông Dương Dục thua trận.

Cho tới bây giờ, bộ chúng của Đông Dương Dục đã thương vong thảm trọng.

- Bệ hạ đã bỏ trốn, toàn quân đầu hàng đi!

- Quy thuận Cửu điện hạ!

- Cửu điện hạ mới là vua mới!

Ngôn luận như vậy lẳng lặng truyền khắp chiến trường, càng lúc càng nhiều bộ chúng Đông Dương Dục dao động lòng quân.

Khi đã dao động thì càng không ngăn nổi kẻ tấn công thế như chẻ tre.

Chợt một tiếng gầm khuếch tán chiến trường:

- Ai nói trẫm trốn?!

Chỉ thấy trong phế tích của Hoàng Thiên Điện, một nam nhân mặc áo đế màu lửa đỏ đứng ra.

Bên cạnh gã có ba con Huyết Dực Viêm Ma Cửu Anh, hung hãn máu me, lửa giận ngập trời.

Đông Dương Dục là Ngự Thú Sư sinh ba, mỗi con thú bản mệnh của gã đều có tám cái đầu.

Điều này nói lên Đông Dương Dục cực kỳ gần đến thiên phú chín đầu, trong lịch sử của thượng cổ hoàng tộc, thiên tư như vậy hoàn toàn có tư cách trở thành Cổ Chi Đại Đế.

Vừa mới xuất hiện, Đông Dương Dục đã cùng ba con thú bản mệnh xông lên, tựa như ánh lửa đỏ ngút trời.

Đông Dương Dục như vậy khiến bộ chúng của gã tìm được trụ cột tinh thần, lại phấn chấn lên.

Dù sao Đông Dương Dục ngày xưa dựa vào chinh chiến lập nghiệp, chiến công siêu đẳng, có địa vị cực kỳ cao trong quân, nên mới thu hoạch một đám thuộc hạ trung thành trong Võ Thánh Phủ.

Đông Dương Dục rống to:

- Hỡi tướng sĩ Thần Quốc, hãy theo trẫm tru sát nghịch tặc phản quốc! Thượng cổ hoàng tộc, đời đời bất diệt!

- Đời đời bất diệt!

Chiến hỏa lan tràn Hoàng Thành, vô số người gầm rống rách cổ họng.

Khi Đông Dương Dục cổ động bộ chúng, Đông Dương Lăng trực tiếp xuất hiện ở trước mắt gã.

Giọng nói của Đông Dương Lăng thuần chính mà khí phái, hình thành đối lập rõ rệt với sự điên cuồng của Đông Dương Dục:

- Đông Dương Dục, ngươi sai rồi! Thượng cổ hoàng tộc xác thực đời đời bất diệt, nhưng kẻ tội nghiệt mưu hại tiên đế, mưu triều soán vị như ngươi thì phải chết!!!

- Lão cửu, ngươi đừng nói vớ vẩn, đây chỉ là cái cớ cho ngươi thèm muốn ngôi vua, làm giặc phản quốc. Hôm nay, nếu ngươi có gan thì hãy đấu một mình với ta, phân ra thắng thua!

Đông Dương Lăng nói:

- Nói đùa, ngươi tội nghiệt ngập trời, tự nhiên có Vi Sinh cung chủ trị ngươi. Trị quốc cần minh quân chứ không phải kẻ ham đánh háo thắng như nhà ngươi!

Trong khi bọn họ nói chuyện, Vi Sinh Vân Tịch và Tinh Vân Đế Kình đã đi tới trước mặt Đông Dương Dục.

Bình Luận (0)
Comment