Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 784 - Chương 784 - Ai Chặn Đường Ta Thì Chết! (Tt)

Chương 784 - Ai chặn đường ta thì chết! (tt)
Chương 784 - Ai chặn đường ta thì chết! (tt)

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói, binh khí trong tay đổi thành Đông Hoàng Kiếm:

- Có chút bản lĩnh đó mà muốn giết ta, nằm mơ à?

Oong!

Thiên Chi Dực vỗ cánh, Lý Thiên Mệnh giết tới trước mắt, hai tay cầm Đông Hoàng Kiếm, điên cuồng chém một nhát.

Sáu nghìn Bất Diệt Kiếm Khí.

Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng.

Thần Tiêu đệ tứ kiếm.

Đường kiếm mạnh nhất của Lý Thiên Mệnh, đơn giản thô bạo chém xuống đầu Cảnh Nguyệt Thái Thượng.

Sắc mặt Cảnh Nguyệt trắng bệch, thê thảm hét to:

- Sùng Dương, cứu ta!!

Xoẹt!

Một người chia làm hai nửa bay ra hai bên.

- Tạm biệt.

Tâm trạng của Lý Thiên Mệnh không có bất cứ dao động gì.

Hắn quay người lại, cùng Meow Meow chiến đấu, trong khi nó bám giữ Nguyệt Kỳ Lân thì Lý Thiên Mệnh dùng Đông Hoàng Kiếm chặt đầu con thú xuống.

- Giết giết!

Trong nháy mắt, hai người bốn thú chết hết dưới tay Lý Thiên Mệnh và Dạ Lăng Phong.

Trong đó, Linh Tinh Thái Thượng bị Lý Thiên Mệnh đến hỗ trợ một kiếm chém bay hai chân, sau đó bị Dạ Lăng Phong dùng Xích Huyết Ngân Hà đâm vào cổ họng, trợn tròn mắt chết ngay tại chỗ.

- Các ngươi . . .

Hai người bọn họ không dự liệu được Dạ Lăng Phong cũng mạnh như vậy, không ngờ có thể đối kháng với Linh Tinh Thái Thượng.

Bọn họ dám đi lên là vì muốn vây công Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Làm người phải có lương tâm, chính mình quỳ xuống, nhưng đừng ép người khác quỳ cùng ngươi, biết chưa?

Hắn đẩy xác Linh Tinh Thái Thượng ra, cùng các huynh đệ tiếp tục xông lên trước.

- Ai chắn đường ta thì chết!

Dưới Trạm Lam Hải Ngục của Lam Hoang, hắn xác thực xé ra một con đường máu.

Bọn họ đã rất gần đến đường ranh rời khỏi kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng này.

Sau khi bọn họ lao qua, một lão nhân mặc trường bào màu vàng đen nhìn xác chết của hai huynh đệ già, khóe mắt muốn nứt ra.

Lão là Sùng Dương Thái Thượng.

Ba người đi cùng nhau, nhưng ở giữa đường lão bị Sinh Linh Điện Vương Tư Đồ Thanh Hòa ngăn cản, chỉ có Cảnh Nguyệt và Linh Tinh ngăn trở Lý Thiên Mệnh.

Hiện tại thì bọn họ thành xác chết.

Sùng Dương Thái Thượng rít qua kẽ răng:

- Lý Thiên Mệnh, tên nghịch đồ, ngươi dám giết Thái Thượng tộc mình, lòng sói dạ chó, không chút tính người!

Tư Đồ Thanh Hòa lạnh nhạt nói:

- Sùng Dương, ngươi đừng dát vàng lên mặt Kỳ Lân cổ tộc, tộc các ngươi không xứng với Lý Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Với sự chiến đấu anh dũng đẫm máu của chiến sĩ Thập Phương Đạo Cung, bọn họ cứng rắn xé ra một lỗ hổng, lao ra kết giới Nhật Nguyệt Thần Hoàng.

Bọn họ đi ra Thiên Võ Môn, chạy về phương hướng Thập Phương Đạo Cung.

Trong đó, Thiên Chi Điện Vương Vi Sinh Vũ Mạt đã dùng tốc độ cao nhất trước tiên chạy về Thập Phương Đạo Cung, mở ra kết giới thủ hộ dự bị.

Những kết giới này tuy không ngăn được bao lâu, nhưng dù sao có một hy vọng.

Hy vọng đó là Vi Sinh Vân Tịch có thể trốn thoát truy sát của Càn Đế, quay về Đạo Cung, lại chống dậy kết giới Thập Phương Trấn Ma.

- Mọi người cùng nhau, đừng bỏ cuộc!

- Đạo Cung chúng ta sẽ không thua, cung chủ sẽ không khiến chúng ta thất vọng!

- Mọi người hãy kiên trì, chúng ta đã lao ra kết giới, thượng cổ hoàng tộc nội đấu tiêu hao nghiêm trọng, bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản chúng ta!

Chiến sĩ Đạo Cung vì sinh tồn đã giết đỏ cả mắt.

Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn quay về Đạo Cung.

Nhưng mà . . .

Ở trước mặt Càn Đế chuẩn bị đầy đủ, Vi Sinh Vân Tịch thật sự chịu đựng được sao?

. . .

Trên chiến trường.

Tiếng sấm gầm, tiếng mưa to, tiếng chém giết, tiếng hét thảm, tiếng gầm gừ của cự thú, tất cả hòa vào nhau.

Trong chiến trường địa ngục hỗn độn này, Lý Thiên Mệnh nghe tiếng hét thảm như đến từ biển sâu.

Hắn nghe ra âm thanh đó đến từ Tinh Vân Đế Kình.

Cả người Lý Thiên Mệnh rung mạnh, không kiềm được ngoái đầu nhìn.

Trong tầm nhìn của hắn, bên trên Hoàng Thành, một tấm gương to lớn lơ lửng giữa trời.

Gương kia xoay tròn thành một vòng xoáy, vô số linh hồn chết trận bị nuốt vào vòng xoáy.

Con Tinh Vân Đế Kình bị cuốn vào vòng xoáy.

Nó như bị nhốt trong lồng hấp, người bốc lên khói trắng, nó vùng vẫy gào thét, vô cùng thống khổ.

Luân Hồi Kính đang nuốt hồn của nó.

Dưới Vòng Xoáy Luân Hồi này, Càn Đế cầm thanh kiếm đen, một tay khống chế Luân Hồi Kính, một tay cầm kiếm, ngăn lại Vi Sinh Vân Tịch.

Mặc cho Vi Sinh Vân Tịch điên cuồng cỡ nào đều không thể cứu ra Tinh Vân Đế Kình kia.

Càn Đế cười vui vẻ nói:

- Vân Tịch, ngươi đừng quấy rầy lão già này hút cá voi to, lúc lão bày ra tài nấu nướng thì ngươi lo mà học, người trẻ tuổi, không cần quá hấp tấp. Nói đến thì ngươi cũng hai trăm tuổi rồi, không còn trẻ, năm tháng không tha người. Pháp tắc thiên đạo lạnh lùng, ngươi có hiểu không? Nếu hiện tại ngươi không hiểu, chờ khi ngươi ba trăm tuổi sẽ hiểu. Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết.

Vi Sinh Vân Tịch giãy giụa chiến đấu đối lập rõ rệt với Càn Đế nhẹ nhàng tự nhiên.

Bên kia, Lý Vô Địch vẫn đang bị Đế Thú bám giữ.

Đế Thú dù gì là Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhị trọng, cao hơn Lý Vô Địch hai cảnh giới.

Càn Đế vẫn khống chế đại cục.

Ngay lúc này!

- Hú hú . . .

Giọng của Tinh Vân Đế Kình yếu dần, khi khói trắng trên người nó tan biến, hình sao rực rỡ trên người nó, vô số vì sao bỗng vụt tắt, trời sao biến thành đêm đen.

Hồn của nó đã bị Luân Hồi Kính xé rách.

Càn Đế cười to bảo:

- Bắt xuống bếp rồi, thơm quá!

Vi Sinh Vân Tịch sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy tơ máu, trên mặt toàn là thống khổ.

Nàng thua.

Lại một lần nữa, bị Càn Đế dùng thủ đoạn tính kế, nàng thua thảm thiết.

Tinh Vân Đế Kình đã chết.

- Tinh Vân . . .

Nàng cảm giác khó thở, đả kích này như sét giáng xuống đầu, khiến nàng chao đảo.

Càn Đế tiếc nuối nói:

- Thật đáng thương, ngươi không thể điên cuồng một chút sao? Ngươi yếu như vậy, khi dễ ngươi làm lão cảm thấy khó chịu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Xác chết to lớn của Tinh Vân Đế Kình rớt xuống đất.

Toàn thể thượng cổ hoàng tộc thoáng chốc chìm trong cuồng hoan.

- Tinh Vân Đế Kình chết trận, Thập Phương Đạo Cung tiêu đời!

- Giết!!!

- Hôm nay hoàn toàn đồ diệt Thập Phương Đạo Cung, từ đây về sau Thần Quốc không còn khối ung nhọt này nữa!!!

Bọn họ đều nổi điên, bày ra hết bản tính dữ tợn, từng tên hung đồ mắt đỏ ngầu.

Càn Đế lắc đầu thở dài:

- Ài, thắng quá nhẹ nhàng, ta thật buồn bực.

Xoẹt!

Càn Đế mới nói xong thì Đế Thú hét chói tai.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy trong chém giết, Lý Vô Địch chặt xuống một cái đầu của Đế Thú.

Rầm!

Lý Vô Địch ném đầu về phía Càn Đế.

Càn Đế vẫn cười:

- Thánh tộc Lý thị có bản lĩnh hơn, nghe nói năm xưa Lý Thần Tiêu suýt diệt chúng ta, ha ha!

Thừa dịp này, Vi Sinh Vân Tịch gọi xác của Tinh Vân Đế Kình vào lại không gian bản mệnh.

Càn Đế nói:

- Vô dụng, lát nữa ngươi sẽ chết, nó vẫn bị mang ra.

Đế Thú tuy đứt một cái đầu nhưng càng hung hãn hơn, điều này khiến Lý Vô Địch hoàn toàn không cách nào giúp đỡ Vi Sinh Vân Tịch, y lại bị Đế Thú bám chân.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, Lý Vô Địch chỉ có thể sốt ruột trơ mắt nhìn.

Không giải quyết được Đế Thú thì sẽ bị dây dưa không dứt, Lý Vô Địch chỉ có thể hy vọng Vi Sinh Vân Tịch chống đỡ lâu một chút.

- Nên kết thúc, vở hài kịch nhàm chán. Thật không hiểu các tiền bối ngốc cỡ nào, có thể đơn giản tiêu diệt Thập Phương Đạo Cung mà vẫn để nó tồn tại đến tận bây giờ.

Càn Đế cảm thấy tẻ nhạt vô vị, lão cầm Luân Hồi Kính, chắp một tay sau lưng đi hướng Vi Sinh Vân Tịch.

- Nào, hãy báo thù cho thú bản mệnh của ngươi!

Càn Đế khí thế ngập trời, lại lần nữa ra tay.

Bình Luận (0)
Comment